chân nghe lạnh
dép mỏng đi trên tuyết mỏng
mùa đông vu vơ
tự hỏi bài thơ đi lạc
ở chốn gió sương nào
ký ức nằm yên
khi vụn vặt của tình yêu
bay đùa theo mây
những bàn tay nắm lại
nghe tháng năm rời rạc
những chiếc cầu trăn trở
có tiếng con chim nâu
ngơ ngác tường rêu
chiều nghiêng bóng đổ
hiên đời một mảnh phù đồ
bài thơ vẫn đi lạc
lang thang chạy tìm góc nhỏ
rủ về những âm thanh cần thiết
dung nhan rụng xuống đồi
thương cỏ xám tàn năm…
Thy An
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Người đi lạc, Áo mỏng che thân gầy, Tiết Đông đã đến rồi, Hỏi người đi lạc, Về ở đất nước nào. Ký ức người tê liệt, Mãnh vụng của cuộc đời, Bay theo tuyết lạnh, Co ro một kiếp người, Những tháng năm trôi qua. Những thành phố u buồn, Người bước đi im lìm. Bức tường cũng im lìm, Thân cây gầy bóng đổ, Cho một đời ngã nghiêng. Người vẫn còn đi lạc, đi hết các ngõ đường, Không còn nhìn rỏ mặt, Bỏ quên thời gian trôi, Con đường vẫn còn dài.
ReplyDelete