con bù nhìn giữa cánh đồng mỏi mệt
trong bao la của gió
ảo tưởng của những lo sợ
nỗi đau chuyển hóa bên đường
phất phơ như rơm rạ quê hương
cánh chim đập rất nhẹ
đời sống cựa mình theo thời gian
xanh xao lọn tóc rối
vô thanh vô tướng
buổi sáng hồng nhan réo gọi
chút tơ trời lãng mạn
sợi buồn sợi vui, sợi thương sợi ghét
chiếc gương và chậu sành
mong manh sắp nứt
những bàn chân dẫm lên cỏ
con bù nhìn lộng gió đồi xanh
mưa vẫn rơi xuống khu vườn
nét hoang sơ những điều không nói
chân dung người cổ độ
ẩn hiện giữa sáng tối
có điều chi trăn trở mây trôi
đóa hoa linh thiêng mọc từ trời
liên đài Quan Âm thật sáng
vẽ lên giấc mơ hiền hậu
cho người cúi mặt
có lẽ nào
con bù nhìn đang khóc…
thy an
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment