Chuyện rằng có cậu bé kia
Tính tình nóng nảy khó bề khuyên ngăn
Một hôm cha cậu bảo rằng:
"Túi đinh con hãy nên cầm lấy ngay.
Mỗi khi nặng lời với ai
Hoặc là nổi giận con thời làm ngay
Đóng đinh lên hàng rào này
Suy nghĩ và nhớ được ngay việc làm."
Ngày đầu đinh đóng cả hàng
Giật mình, cậu bé hiểu rằng mình sai
Cậu ta từ đó mỗi ngày
Kiềm chế cơn giận được ngay nhiều lần.
Số đinh đóng cũng ít dần
Giữ được bình tĩnh chẳng còn khó chi
Và rồi đến một ngày kia
Ngày qua ngày lại không hề cần đinh.
Cậu khoe chuyện với cha mình
Người cha khuyên cậu nhổ đinh khỏi rào
Nhổ một cây đinh khi nào
Giữ được bình tĩnh trước bao tranh dành.
Và rồi ngày tháng qua nhanh
Trên rào đã nhổ hết đinh ra rồi
Tìm cha cậu khoe một lời:
"Trên rào giờ đã hết rồi cây đinh."
Người cha chỉ cho con mình:
"Trên rào còn lỗ rành rành đây thôi
Dẫu cho đinh nhổ đi rồi
Những dấu vết đó ấy thời còn vương.
Nó giống như những vết thương
Chỉ lành khi có tình thương chân thành
Nhưng với những kẻ gian manh
Moi móc vết cũ làm thành chuyện nay.
Thế nên với loại người này
Đừng nên để chút mảy may vướng lòng
Người đời ai hiểu, ai không
Chỉ cần ta giữ vững lòng từ đây."
Bùi Phạm Thành
Ngày 26 tháng 9 năm 2023
Ngẫu hứng khi đọc được câu chuyện sau:
Một cậu bé tính tình rất nóng nảy và cộc cằn. Một hôm, cha cậu đưa cho cậu
một túi đinh và dặn rằng mỗi khi cậu nổi nóng hay nặng lời với ai, hãy đóng
một cái đinh vào hàng rào gỗ phía sau vườn và suy nghĩ về việc mình đã làm.
Sau ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng mười hai chiếc đinh vào hàng rào. Những
ngày sau, khi cố gắng kiềm chế cơn giận của mình thì số đinh cậu đóng lên
tường rào ngày một giảm. Và cậu nhận ra rằng việc giữ bình tĩnh có lúc dễ
hơn là việc đóng những chiếc đinh.
Cho đến một ngày, khi không cần phải dùng đến chiếc đinh nào thì cậu bé tin
là mình đã thay đổi và không còn nóng nảy như trước nữa. Cậu kể với cha về
điều này và người cha đưa ra một đề nghị: mỗi ngày cậu giữ được bình tĩnh,
hãy nhổ một chiếc đinh đã đóng trên hàng rào.
Nhiều ngày trôi qua, cuối cùng, cậu bé vui mừng thông báo với cha rằng tất
cả những chiếc đinh đều đã được nhổ. Người cha dẫn cậu đến hàng rào và nói:
- Con đã làm rất tốt, con trai ạ! Nhưng con hãy nhìn vào những cái lỗ trên
hàng rào – hàng rào sẽ chẳng bao giờ còn nguyên vẹn như xưa nữa. Những điều
con thốt ra trong lúc giận dữ sẽ để lại trong lòng người khác những vết
thương – giống như những vết đinh này. Cho dù con có nói lời xin lỗi bao
nhiêu lần thì vết thương vẫn còn đó. Vết thương tâm hồn rất khó hàn gắn và
chỉ có thể lành được khi có tình thương yêu chân thành và thực sự.
Người kể chuyện: Nguyễn Xuân Quý
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment