Bài Thơ Ngắn 73 (Sonnet 73) của Shakespeare - Tuổi Già
Sonnet 73That time of year thou mayst in me behold,
When yellow leaves, or none, or few, do hang
Upon those boughs which shake against the cold,
Bare ruined choirs, where late the sweet birds sang;
In me thou seest the twilight of such day
As after sunset fadeth in the west,
Which by and by black night doth take away,
Death's second self that seals up all in rest;
In me thou seest the glowing of such fire
That on the ashes of his youth doth lie,
As the deathbed whereon it must expire,
Consum'd with that which it was nourish'd by;
This thou perceiv'st, which makes thy love more strong,
To love that well, which thou must leave ere long.
William Shakespeare
|
Tuổi GiàBây giờ trời đã sang mùa
Úa vàng mấy lá đong đưa trên cành
Run theo cơn gió lạnh tanh
Tiếng chim hót muộn trên cành bơ vơ.
Hoàng hôn đang đến phủ mờ
Mặt trời đang lặn xuống bờ phía tây
Đêm đen sẽ đến phủ đầy
Xác thân này cũng theo ngày tàn phai.
Trong tôi ngọn lửa cuộc đời
Hoá thành tro bụi hết thời thanh xuân
Chiếc giường vẫn ngả lưng nằm
Cũng là lần cuối dương trần ngả lưng.
Thế nên trên bước đường trần
Không gì có thể sánh bằng tình yêu.
Bùi Phạm Thành
Ngày 26 tháng 5 năm 2023
|
Post a Comment