Un fanfaron, amateur de la chasse,
Venant de perdre un chien de bonne race,
Qu’il soupçonnoit dans le corps d’un lion,
Vit un berger: Enseigne-moi, de grâce,
De mon voleur, lui dit-il, la maison,
Que de ce pas je me fasse raison.
Le berger dit: C’est vers cette montagne.
En lui payant de tribut un mouton
257Par chaque mois, j’erre dans la campagne
Comme il me plaît; et je suis en repos.
Dans le moment qu’ils tenoient ces propos,
Le lion sort, et vient d’un pas agile.
Le fanfaron aussitôt d’esquiver:
O Jupiter, montre-moi quelque asile,
S’écria-t-il, qui me puisse sauver!
La vraie épreuve du courage
N’est que dans le danger que l’on touche du doigt;
Tel le cherchoit, dit-il, qui, changeant de langage,
S’enfuit aussitôt qu’il le voit.
Jean de La Fontaine
Một tay thợ săn tầm thường
Nhưng miệng khoác lác chẳng nhường một ai.
Ngày nọ sục sạo tìm hoài
Chó săn đã vắng mấy ngày hôm nay
Chắc bị sư tử gần đây
Bắt mà ăn thịt việc này chẳng tha.
Gặp người chăn cừu hỏi ra
Hang của sư tử để mà đến nơi
Người chăn cừu nói: “Gần thôi
Cái hang của nó gần nơi núi này.”
Người thợ săn liền nói ngay:
“Giết sư tử trả công này cho anh.”
Nào ngờ sư tử ở quanh
Nghe lời nổ bậy của anh chàng này
Sư tử liền bước ra ngay
Anh chàng khoác lác chân tay rụng rời:
“Thánh thần xin hãy giúp tôi
Tránh con sư tử kẻo đời mạng vong.”
Mồm to khoác lác viễn vông
Không có thử thách thì không hiểu người
Thùng rỗng tiếng vang ngất trời
Nhưng gặp nguy hiểm chúng thời cong đuôi.
Bùi Phạm Thành
(ngày 7 tháng 8 năm 2022)
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment