Header Ads

Gánh Hoài Niệm


chiếc lá bồ đề vừa ngắt, chảy nhựa
màu trắng như mủ của nhân sinh
giữa cơn băng hoại hư thối
thiền sư già lắc đầu mệt mỏi
con chim hót giọng lăn xăn
đồi chuông ẩn hiện kinh chiều
tỉ tê sơn hà mây xám
mấy đợt can qua tâm cảm
bé thơ và đôi mắt long lanh
đợi chút dỗ dành xanh như màu áo

dòng sông lặng lẽ trôi qua
khu rừng dang tay đón người đàn bà
tóc buồn như ngày mưa đất ẩm
gánh một lưng hoài niệm
đong đưa chiếc lá thương thân
hạt bụi hồng trần
rụng vai áo mỏng
vô thường rơi vào nỗi buồn nhóm lửa
ngày viễn phương tắt nắng
nghe cô đơn âm ỉ bao la.

thy an


1 comment :

  1. Ý của tác giả như ẩn như hiện, đúng nghĩa “ vô thường “. Đọc tới hai câu thơ cuối mới hiểu được nỗi buồn của khách viễn xứ

    ReplyDelete

Powered by Blogger.