Vương Trùng Dương
“Mẹ ơi thôi đừng khóc nữa
Cho lòng già nặng sầu thương
Con đi say tình viễn xứ
Đâu có quên tình cố hương”
(Lá Thư Gửi Mẹ - thơ Thái Thủy, nhạc Nguyễn Hiền)
Tiếng hát Thái Thanh qua ca khúc Lá Thư Gửi Mẹ
Từ nghìn xưa cho tới nay, từ Đông sang Tây… hình bóng người mẹ vô cùng cao
quý, thiêng liêng, sự hy sinh vô bờ bến trong tình mẫu tử, với trái tim đầy
nhân ái, với tâm hồn cao cả đã in sâu trong lòng người con từ lúc sinh ra cho
đến khi lìa đời. Hình bóng đó đã được thể hiện qua thơ, văn, nhạc và trong
nhiều lãnh vực khác… không thể nào liệt kê hết trong bao nhiêu tác phẩm của
nhân loại.
Sống trên xứ người, mỗi năm vào dịp Mother’s Day (Ngày Hiền Mẫu) cũng là ngày
đáng quý để nhắc nhở đến bậc sinh thành đã “mang nặng đẻ đau” nuôi nấng, dạy
dỗ cho con nên người. (Ở Mỹ, ngoài hai ngày Mother’s Day (Ngày Hiền Mẫu) vào
Chủ Nhật, tuần lễ thứ hai của tháng 5 và Father’s Day (Ngày Hiền Phụ) vào Chủ
Nhật, tuần lễ thứ ba của tháng 6. Ngoài ta có Grandparent’s Day (Ngày Ông Bà).
Ngày 6/9/1979 Tổng Thống Jimmy Carter chỉ định Chủ Nhật 9/9/1979 (Chủ Nhật đầu
tiên của tháng 9 là Ngày Ông Bà). Với thế hệ thứ hai của chúng ta chỉ nhớ hai
ngày trên (Mother and Father’s Day) nhưng với thế hệ thứ ba thì chẳng biết gì
về Grandparent’s Day.
Trải qua thời kỳ chiến tranh và giai đoạn phải gánh chịu khó khăn, khổ cực …
gia đình tôi may mắn cũng được hưởng chữ “thọ” nên khi các chị mất, con cái đã
trưởng thành… trọn tình hiếu nghĩa khi tang lễ, lo mồ yên mả đẹp.
Mẹ tôi mất năm 1990, hưởng đại thọ 90 tuổi. Gần ba thập niên sau, chị Hai (chị
Cả) mất năm 2017, hưởng đại thọ 92 tuổi. Chị Bảy (người chị kế) mất năm 2018,
hưởng thọ 78 tuổi). Chị Sáu vừa mất ngày 14/1/2023, hưởng đại thọ 87 tuổi).
Nay chỉ còn chị Bốn đã 94 tuổi ở Hội An và chị dâu (vợ anh Năm) đã 90 tuổi, ở
Đà Nẵng. (Trong gia đình thường gọi ngôi thứ các anh chị em).
Với các cháu nội, ngoại đã một thời sống gần gũi với bà đã in đậm hình ảnh cao
quý với bao đức tính cao cả nên sau nầy nói rằng mẹ các cháu (kể cả người chị
dâu) là bản sao y hệt. Và, với truyền thống của người Việt từ thời xa xưa, hầu
như con gái là bản sao chân dung của người mẹ. Qua thơ, văn, nhạc… với hình
ảnh đó được đề cập rất nhiều.
Vẫn vào thời điểm nầy, năm 2020 Viết Về Mẹ Nhân Ngày Hiền Mẫu của tôi trích
dẫn qua các nhạc phẩm tiêu biểu đã gắn liền theo tháng năm:
Blog Thanh Thúy
Tống Phước Hiệp
Thời học sinh nơi phố cổ Hội An, tôi đã đọc tập truyện Quê Mẹ của nhà văn
Thanh Tịnh (trong tập truyện nầy có truyện ngắn Quê Mẹ và Tôi Đi Học) với Lời
Tựa của Thạch Lan. Tập truyện Nhà Mẹ Lê của nhà văn Thạch Lam, ấn hành vào
thời tiền chiến. Lòng Mẹ và Tôi Là Mẹ của nhà văn Lê Văn Trương… Những hình
ảnh đó đã gợi lòng thương cảm trong tâm hồn tuổi thơ, vô cùng cảm động.
Nhà văn Mỹ Zora Neale Hurston vào đầu thế kỷ XX đã nói: “Mẹ là người luôn
khuyến khích những đứa con của mình hãy bay thật xa. Có thể chúng ta không
thành công, nhưng ít nhất bà đã khiến chúng ta nhấc đôi chân của mình lên khỏi
mặt đất”. Bà là văn của Mỹ nhưng tâm hồn giống như những bà mẹ Việt Nam, không
muốn rời nơi chốn, cố hương nhưng mong muốn “những đứa con của mình hãy bay
thật xa” để tạo dựng cuộc sống tốt đẹp hơn.
Từ hồi còn học sinh, “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” cũng nghịch ngợm, phá
phách… nghe nói, có người “méc” cho biết nhưng với tấm lòng bao dung, độ lượng
nên không bị quở trách mà còn cho rằng những đứa trẻ nầy lớn lên thường có
hiếu. Khi dấn thân vào quân ngũ, nay đây mai đó, không có dịp sống gần gũi với
mẹ, thỉnh thoảng mới về thăm mẹ. Đúng vậy, nhà văn Pháp Balzac đã nói “Trái
tim mẹ là vực sâu muôn trượng mà ở dưới đó bạn sẽ luôn tìm thấy sự tha thứ”.
Chân dung người mẹ là biểu tượng cao quý của sự hy sinh cao cả và lòng bao
dung vô bờ bến.
Như đã đề cập trước đây, sau tháng Tư năm 1975, tôi ở trong lao tù, mẹ ở nơi
xa xôi, không được gặp nhau lần nào, có lẽ mẹ tôi đã khóc rất nhiều cho đứa
con trong hoàn cảnh nghiệt ngã! Trong giây phút lâm chung, mẹ tôi mê man, các
anh chị bên cạnh, không có tôi, sức mạnh vô hình thiêng liêng phù hộ mẹ tôi mở
mắt và nói “Nó đi Mỹ chưa?”. Anh chị đành nói dối “Nó đi rồi”, mẹ tôi nhắm
mắt, yên tâm vĩnh biệt trần gian! Khi tôi về phục tang trước khi đi Mỹ, nghe
những lời cuối cùng, nước mắt lưng tròng! Đây là điều bất hạnh và ân hận trong
cuộc đời. Với người mẹ, không nghĩ đến sự sống, chết của bản thân mà suốt đời
chỉ quan tâm đến con cái.
Còn tôi, trong tháng ngày đen tối, không có điều kiện để báo hiếu công ơn
dưỡng dục với bậc sinh thành. Không có cái tội nào dày vò canh cánh trong lòng
bằng cái tội nghèo cho bản thân và với những người thân! Trong hoàn cảnh đó,
chỉ mong có cơ hội “cất cánh bay xa” mong có dịp đền đáp. Nhưng rồi… chỉ còn
trong tâm tưởng với hình bóng cao quý nơi cõi thiên thu!
Với hàng trăm, hàng nghìn câu nói, danh ngôn về người mẹ, nếu chọn lọc và gom
lại mới thể hiện được chân dung người mẹ.
Cảm ơn đất nước Hoa Kỳ với Mother’s Day, nhân đây mới có cơ hội để viết Lá Thư
Gửi Mẹ nơi vĩnh hằng.
Little Saigon, Mother’s Day, 2023
Vương Trùng Dương
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment