Tao gói mày tạm vào chiếc poncho
Tao phải tiếp những việc còn dang dở
Đạn vẫn réo, một góc rừng toạc vỡ
Quê hương mình đang khóc giọt hờn căm.
Tao sẽ quay tìm lại chỗ mày nằm
Kể mày nghe đoạn đường tao đã trải
Thân chinh chiến đang lâm vào khổ ải!
Đạn hết rồi, gươm, súng gãy, tàn hơi…
Tiếng súng còn vọng lại khắp nơi nơi
Những tiếng súng nghe biết từ một phía
Ta thất thế đừng nói dù chính nghĩa
Tao còn đây mà như đã chết rồi!
Bạn bè ta như chim lạc giữa trời
Manh áo trận tả tơi trong cơn bão
Tàn cuộc chiến những ai còn tiết tháo?
Ai công hầu khanh tướng cũng vậy thôi.
Tao tiễn mày bằng giọt nước mắt rơi
Giọt nào cho quê hương ngày mạt vận
Giọt nào cho chúng ta? Người thất trận…
Giọt nào cho phố xá? Cảnh điêu tàn!
Thôi hết rồi bài hành khúc dở dang
“Ta quyết chiến không hề chiến bại…”
Hướng mặt về phía trời xa biên ải
Bạn bè ta còn không có nấm mồ.
Mày nằm đây, im trong tấm poncho
Nhưng thân phận của chúng ta là một!
Lộc Nguyễn
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment