Này hỡi viên đá sỏi!
Tại sao ngươi ưu phiền?
Tại sao ngươi ngấn lệ?
Ôm mối sầu triền miên!
Quê hương từ rừng hoang,
Mẹ cha là sông núi.
Cơn địa chấn kinh hoàng!
Trôi dạt về đồng nội.
Đỉnh Trường Sơn ngạo nghễ!
Với lịch sử hùng anh,
Trải qua bao thế hệ,
Sừng sững giữa trời xanh!
Tổ tiên ngươi hiển hách!
Nay thân sỏi lót đường!
Thuộc giống nòi cẩm thạch,
Mà đọa đầy tang thương... !
Sỏi nằm đây nhớ rừng,
Hồn gửi về sông núi!
Thời gian như nhựa đường,
Phủ lên đời đen tối!
Cho nên ngươi uất hận!
Cho nên ngươi ưu phiền!
Bốn ngàn năm tuổi đá,
Ôm mối sầu triền miên... !
Trần Quốc Bảo
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Quá hay. Rất thấm thía! Cảm ơn tác giả!
ReplyDelete