Thơ Tiểu Bình: Vịnh Chư Táo Quân
Hổ Ai Bắc thang lên hỏi giời già, Phải chăng nhà Táo lê la không quần? Lấm lem đen nhẻm đáy trần, Giạng tè he cưỡi chép thăng thiên đình. - Nào, Bà nó, Táo Anh mình, Mau mau phủ phục tấu trình cho xong. Hạ giới nhiễu sự lung tung, Tâu lâu chết cóng lỏng vòng khố đeo. Khố mà tuột, đấy thì teo, Thì nguội luôn cả tình nghèo bếp ta. Nỗi mình bần tiện quá đa, Khố đụp mà đóng vẫn là trắng mông. Dám đâu bát phố lòng thòng, Củi than dấm dúi cực lòng củi than! Quần thì chả có hở hang, Xấu chàng gio lấm, Nhọ… càng hổ ai? |
Chém Cha Cái Khố Lên giời bẩm báo đón xuân, Gẫm đời nhà Táo không quần mà thương! Cụ nhà lẩn thẩn ương ương, Tưởng mình là Táo cuống cuồng lo thân. Nào hay thiên bất dung nhân, Vải kia hô biến ra thuần giẻ tưa. Đào đâu ra chiếc quần thừa? Thôi thì khố bện cũng vừa chỗ che. Che thì che, vẫn thè lè… Của kia thích mát ngo ngoe nó thập thò. - Chém cha cái khố đụp mo, Mày to mà của cụ co cóc* vừa! Chú thích: * Ngạn ngữ "Cấy thưa thừa thóc, “Cấy dầy thì cóc (không, đếch, nguội…) được ăn. |
Post a Comment