mùa đông
thu mình bó gối
đêm trăng vật vờ mây xám
căn phòng mờ ảo
chồng sách thản nhiên
trời cuối năm
tiếng nói cười khi lạ khi quen
nơi ấy mỗi ngày từng bước chân
dẫm lên con đường buổi chiều thấm ướt
mơ hồ lá rụng
những ngõ đời đi qua chẳng nhớ
nhịp gió đưa về
ngón tay vu vơ
thời gian ôm trọn đôi vai
mịt mờ tháng hai trở lạnh
những hòn sỏi trồi lên mặt nước
bờ bến năm xưa âm thầm réo gọi
ngồi xuống đây ru tiếng nhân quần
còn kịp viết đoạn thơ kết thúc ?
buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều
níu câu chữ mong manh dễ xóa
bàn tay gầy gom lá
nhóm lên chút lửa tâm linh
hoàng hôn ngã vàng sau dãy núi
đẹp hơn bức tranh cảm hứng một mình
tiếng đời khua lên trong gió
lao xao hoa cỏ và con chim cổ đỏ
giọng khàn hơi bay lạc
mùa đông thu mình bó gối
một ô cửa hé ra trong tim ...
thy an
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment