Người đi bóng ngả vàng cây
con đường phía trước trải đầy lá thu
trông theo quạnh hút sa mù
hàng cây dẫn lối cho thu bước vào.
chiều rồi lòng thấy xôn xao
gió lồng mây vẫn trên cao hững hờ
mộng về muốn dệt vần thơ
trông vời mây nước bơ vơ tội tình.
lòng buồn tựa cảnh điêu linh
ngàn xa chân bước mặc tình gió mưa
hồn lưu lạc đến bao giờ
nằm đây tay gối giấc trưa muộn phiền.
cành vàng lá rụng ngoài hiên
ngỡ như rơi xuống theo tiền kiếp xa
ngày thơ dại chóng phôi pha
muốn về nương tựa lời ca ngọt ngào.
giọt sầu lạnh buốt trăng sao
tuyết sương hờ hững len vào tâm tư
cảnh chiều vắng vẻ thâm u
lối về hiu hắt bước thu ngại ngùng!
thu xưa còn tuổi thanh xuân
nắng vàng trải lối bước chân em về
lòng nghe dâng ngập tứ bề
hương thu thơm ngát làm tê tái hồn
sương mù phủ kín hoàng hôn
ngày đơn lạnh rót vào hồn xót đau
qua rồi tuổi mộng tìm đâu
nghe trăng gió ngỏ lời nhau giả từ.
chiều vàng trải lạnh hồn thu
lòng nghe rét mướt niềm u uẩn sầu
thương em ngày tháng dãi dầu
làm chai sạn một hồn đau đớn nhiều.
ngày dài một bóng tịch liêu
rơi trong sâu thẳm lửa thiêu cháy rồi
lao đao theo bước chân đời
vàng bay tha thướt nắng vơi hạ tàn.
ngập ngừng theo bóng dần lan
khoác vào tấm áo thu vàng lên vai
trời thu man mác u hoài
như tình còn vẫn thương ai nặng lòng!
anh xin ru giấc êm đềm
dìu em đến cuối nổi niềm nhớ nhung
chiều xưa nắng hạ vàng rung
bóng cây che mát khi chung vai người.
tình như một thuở gọi mời
lòng mong muốn viết trang đời cho ai
mai sau kỷ niệm măng mai
mong còn ấm giấc chiều phai hạ tàn.
thôi em tình cũng dở dang
gió lên lạc bước trần gian ngại ngùng
nhớ người mắt lệ rưng rưng
bay rơi nắng hạ lưng chừng ngọn cây.
thôi em đời vẫn còn đây
xin ru em giấc nồng say muộn màng
thiếp đời mộng mị miên man
dõi theo bóng nắng hai hàng rơi bay.
cũng đành từ giã bóng cây
đã từng che mát những ngày hè sang
thôi em hãy ngủ giấc ngoan
kìa sương gió đã ngập tràn bước thu!
Trần Đan Hà
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment