Chuyện xưa hai người cãi nhau,
Cả hai đều chẳng một câu nhịn nhường.
Câu chuyện thì thật là thường,
Vậy mà gây gổ thiếu đường choảng nhau.
Một người phán ra một câu:
“Bốn nhân với bốn có đâu chẵn chòi.
Là số lẻ mười bảy thôi,”
Người kia cãi lại rằng: “Lời giải sai.
Bốn bốn mười sáu chẵn chòi”
Rồi người này cãi rằng người kia sai.
Xem ra không ai chịu ai,
Trình lên quan huyện để ngài sử phân.
Quan nghe hai bên phân trần,
Liền ra phán quyết chẳng ngần ngại chi.
Kẻ nói mười bảy tha đi,
Kẻ nói mười sáu đòn thì năm roi.
Chịu đòn ấm ức trong người
Kẻ nói mười sáu nói lời than van
Rằng: “Tôi nói đúng rõ ràng
Sao quan tha nó lại quàng tội tôi?”
Quan rằng: “Mi nói đúng rồi
Thằng ngu thì để trường đời dạy cho
Còn mi tốn sức đôi co
Đem lời cãi lẩy với đồ ngu si
Cãi với đứa ngu vậy thì
Đòn đau bài học để mi tỏ tường.”
Người rằng: “Quan có lòng thương
Tội ngu đáng lẽ dễ thường mười roi
Bây giờ tôi biết tội rồi
Cãi nhau với kẻ ngu thời quá ngu”.
Bùi Phạm Thành
(ngày 22 tháng 8 năm 2022)
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment