cay đắng sướng vui lãng đãng
tiếng nói cười khi lạ khi quen
tâm thức chập chùng sông biển
những khuôn mặt mưa nắng ngoan hiền
một chút bình yên ái ngại
sáng, trưa, chiều vượt khỏi tầm tay
cầu thang cũ lung lay
thân người mòn mỏi
điêu tàn rong rêu pho tượng
phủ đầy ngộ nhận tỵ hiềm
khoảng trống hôm nay réo gọi
lấp đầy bằng phế thải
ngọn lửa hồng vẫn cháy trong tim
bóng đời nào đi qua
đã xa, đã khuất
chuyện cũ xưa gửi nhắn gió mưa
mùa hè hát theo em bé
đánh thức bao kỷ niệm
như con cá hồi chạy ngược dòng
tìm lại một góc xưa bỏ vắng…
thy an
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment