Bùi Phạm Thành
Ở phía cực bắc của thành phố Austin, thuộc tiểu bang Texas, có một gia đình nông dân chất phác tên là Smothers. Theo cách tính về dân số thì hai vợ chồng ông Smothers, với ông John Smothers là trưởng gia đình là ba người. Về phần đứa con gái năm tuổi đang sống với cha mẹ là hai ông bà Smothers, thì cộng chung cũng là ba người, như thế tổng số người trong gia đình Smothers là sáu. Tuy nhiên, trên thực tế, đếm đầu người thì chỉ có ba.
Một đêm nọ, sau bữa cơm, đứa con gái nhỏ bỗng dưng lên cơn ho dữ dội, nên ông John vội vã chạy ra phố để mua thuốc.
Thế nhưng ông ta đã không trở lại.
Đứa con gái, sau cùng, thì cũng qua khỏi cơn ho. Ngày tháng trôi qua cũng đã trưởng thành.
Về phần vợ ông John, khi đó, bà ta cũng đã rất đau khổ về sự biệt tích của chồng, thế cho nên mãi đến ba tháng sau thì bà ta mới tái giá, rồi dời về thành phố San Antonio.
Đứa con gái lớn lên cũng lập gia đình, sanh được một đứa con gái đặt tên là Pansy, và nay thì cũng đã được năm tuổi.
Gia đình cô ta vẫn sống trong ngôi nhà cũ, ngôi nhà mà người cha ra phố mua thuốc cho con, nhưng không bao giờ trở lại.
Đêm kia, một sự trùng hợp bất ngờ đã xảy ra là đứa con gái của cô cũng lên cơn ho dữ dội, đúng vào ngày mất tich của ông John Smothers. Nếu không mất tích thì ông John đã là ông ngoại rồi.
Anh John Smith, chồng của cô, nói "Tôi sẽ ra phố để mua thuốc cho con."
"Không, không được đi đâu cả," cô gái, vợ anh ta, hoảng hốt ngăn cản, "Anh cũng có thể sẽ không trở về, sẽ mất tích vĩnh viễn."
Nghe vợ nói vậy, anh John không đi đâu cả, và cùng vợ ngồi bên đứa con gái đang ho.
Lúc sau, cơn ho của bé Pansy xem chừng nặng hơn với từng cơn ho rũ rượi. Anh John lại ngỏ ý muốn ra phố mua thuốc, thế nhưng vợ anh ta thì cứ nhất định, một mực ngăn cản.
Bỗng nhiên cánh của trước nhà vụt mở toang, và giữa cửa là một ông già, lưng đã hơi còng, mái tóc dài và bạc phơ, thản nhiên bước vào nhà.
Bé Pensy bỗng kêu to "Ông ngoại". Hiển nhiên là bé Pansy đã nhận ra người vừa bước vào nhà là ai, trước cả mẹ nó.
Ông già móc trong túi áo ra một chai thuốc ho, và cho bé Pansy uống một thìa đầy.
Bé Pansy trông khoẻ hẳn lại, và hết ho ngay lập tức.
Ông John Smothers xoa đầu bé Pansy và nói "Cháu ngoan, ông về hơi trễ một chút vì phải chờ mãi mới có đúng chuyến xe bus để về nhà."
Nguyên tác:
A Strange Story by O. Henry
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment