Trời xanh muôn trượng trùng trùng
Non Cao Mây Ngủ một vùng hoang vu
Gọi hồn cây cỏ thiên thu
Bốn bề lặng ngắt âm u gió trời ...
Quê Hương ! Biền biệt ... trùng khơi
Tấm lòng lữ khách cuối trời nghe mưa !
Cơn mưa dào dạt âm thừa
Tưởng như gió nổi mới vừa đêm qua,
Thuyền lênh đênh ! Ơi giang hà !
Quê nhà vẫn đấy, quê nhà hoài mong !
Nghe chiều thương nhớ mênh mông ...
Niềm riêng ai gửi muôn trùng biển xanh
Có mang đi hết tâm tình ...
Có mang đi nỗi lòng mình ! Nước ơi !
Dặm ngàn sương trắng mù khơi
Bài Thơ lạc vận chơi vơi ... Sóng đùa !
Tại sao ? mình nghĩ vu vơ,
Quỹ Thời Gian, Hỏi ? Hỏi Thơ ? Thơ Cười !
Lại Thơ Thả Gió xa khơi
Ném xa hệ lụy, Ta Cười Với Thơ ...
Tuệ Nga
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment