Header Ads

Mùa Xuân Thương Bằng Hữu Lang Thang


Năm xưa, mấy trăm thằng xuống núi.
Ngăn chận quân thù, giữ miền Nam
Đánh đấm tưng bừng trên trận địa,
Sống chết phận người, chẳng thở than.

Bảy hai, tao nằm Quân Y Viện,
Sau lần đụng trận ở mật khu
Súng nổ ngang đầu như rang bắp,
Hỏa châu lơ lững bóng giặc thù.

Tháng Tư, Viết Phát vào An Lộc
Nhảy dù đội pháo cứu Bình Long
Nó đã hy sinh trên trận địa,
Một cánh dù treo giữa hư không.

Tháng Năm, Đào Các rời cuộc chiến.
Mắt vẫn trừng trừng, nhớ Thiện Ngôn.
Ngoại biên, mây trắng còn bay mãi
Khúc biệt ly thay khúc quân dồn.

Bảy ba, Hoài Ngọc theo quân rút
về Tây Ninh, khói lửa mịt mù.
Nửa đêm, địch công đồn đả viện,
Ngọc chết oai hùng cạnh rừng su.

Bảy lăm, “Thắng ủi” về Hậu Nghĩa,
Mừng gặp đồng môn thuở đăng trình,
Nửa đêm pháo địch rơi dồn dập,
Một trái trúng hầm, Thắng hy sinh.

Rồi lũ chúng ta biệt cố hương
Ngày đi mang nặng nỗi sầu vương
Từ dạo quê nhà tràn bóng giặc
Nhớ non sông – nỗi nhớ đoạn trường.

Cuối năm vĩnh biệt “Hoan mắt sáng”
Chắc mầy về thăm lại Khiêm Hanh,
Đêm ở Trâm Vàng mơ kiều nữ
Có cô nàng mắt biếc long lanh.

Đêm qua, một đứa về An Lộc
Thăm lại Bình Long bụi phủ mờ.
Đứa khác ra thăm Trường Sơn cũ,
Nhớ thời Biệt Động đẹp như mơ.

Tàn đông, tuyết ngập tràn Tây Bắc,
Nghe gió mùa Xuân thổi chạnh lòng.
Bằng hữu ra đi không trở lại,
Thương những thằng lính trận long đong.

Xuân đến, thêm nỗi buồn vong quốc,
Tụi mày sao vội bỏ anh em,
Có ai đứng giữa trời réo gọi
Cho nắng Xuân về tan bóng đêm.

Bạn ta ơi, những thằng lính trận
Tao nhớ tụi mầy, nhớ hắt hiu.
Gió thở than niềm đau số phận,
Đất trời Tây Bắc vọng cô liêu.

Đêm nay ai ngủ, ai thao thức
Chén rượu giao mùa lạnh buốt tim.
Bằng hữu mỗi ngày thêm vắng vẻ
Theo nắng hoàng hôn đã lặng chìm.

Gió lướt lạnh lùng bài chính khí,
Ta tiễn người đi cuối đông tàn.
Tiếng ai đang khóc hồn tử sĩ,
Xuân về, thương bằng hữu lang thang.

Lê Tấn Dương



No comments

Powered by Blogger.