Header Ads

Thơ Tuệ Nga: Vàng Bao Mùa Lá - Lạnh Áo Hoàng Hoa


Vàng Bao Mùa Lá  

Ta nhìn lá rụng ngoài sân
Lòng ta lá cũng âm thầm rụng rơi
Vàng bao mùa lá rụng rồi
Vườn tâm lá rụng, vườn đời lá bay ...

Chỉ còn một cõi Thơ Say 
Làm Thơ Thả Gió, Gió Bay Về Trời !
Con Chim nào hót trên đồi
Thanh âm thầm vọng... trùng khơi sóng đùa ...

Thơ Say rồi lại Thơ Chua 
Chợ Đời náo nhiệt. Ai mua não phiền !
Đem Thơ thả giữa trời, Quên
Có Bông Mai Nở Trong Đêm Dịu Dàng ...

Tuệ Nga




Lạnh Áo Hoàng Hoa

Không gian Tuyết trắng một trời
Dòng thơ hoài niệm bồi hồi Tuyết hoa
Tuyết bay trắng cả Thiên Hà
Tuyết rơi Lạnh Áo Hoàng Hoa bạc mầu ...

Ý Thơ tịch tịch về đâu !
Nghe hồn cố quận thấm sầu Tuyết pha
Tuyết bay bao dặm quan hà
Phố phường trắng Tuyết, nhà nhà Tuyết che ...

Tuyết chập chùng ... Tuyết lê thê !
Đầy trời Tuyết trắng, bốn bề Tuyết vây
Hồn Thơ, Ý Bút vơi đầy
Mở trang tịch mặc thấy ngày Hư Vô

Bâng khuâng mình lại hỏi Thơ
Chiều Đông, viễn xứ Tuyết hoa phủ đầy
Gửi lòng theo cánh Tuyết bay
Mênh mang trời biển hương ngày xuân xa ...

Tuyết Rơi ... Lạnh mấy giang hà !
Vào Cung Trầm Tưởng ...
                     Tuyết Hoa Tặng Người 
Một đời như bóng mây trôi !
Tuyết Hoa, Hoa Tuyết chơi vơi ... bềnh bồng.

Trời Xuân sao lạnh thu phong
Hoa Thơ, Hoa Tuyết mênh mông cõi người,
Tuyết rơi mấy ngả luân hồi
Lòng ai Tuyết đổ ... đất trời hoang sơ ...

Tuyết lênh đênh ... Gió đôi bờ
Thơ ai gọi Nắng, hững hờ chiêm bao !
Gió lên cao, Tuyết bay cao
Bút nào Vẽ Tuyết. Thơ nào Gom Hương ...

Cho đời mãi ngát Thi Chương
Vẫn trời Tuyết đổ  ... mù phương Tuyết Sầu !
Ngoài trời Bão Tuyết đổ mau
Áo Hoàng Hoa Đã Lạnh Mầu Tuyết Pha ...

Tuệ Nga

Mùa Tuyết, Miền Tây Bắc
Oregon



No comments

Powered by Blogger.