bên êm đềm của bức tranh
là những người khô cằn với giọng nói hung bạo
trái ngược với màu sắc trên khung vải:
năm ba nét ngu ngơ
rải đều lên hoa lá
như một cảm hứng qua mau
trong bóng tối có tiếng ca thật nhỏ
ngày và đêm đối xứng hai góc tim
đường thẳng đường cong
sông vẫn ngàn năm xuôi biển
và người vẫn đứng trên bờ
tặng đời ngơ ngẩn mấy vần thơ
lời kinh nghe trầm buồn
như âm thanh chiếc tàu đêm
trọn vẹn yên lành
sóng vang vào tâm thức mỗi khi vọng động
tiếng ai hát yên lành
bay trên cánh đồng rơm rạ non sông
một buổi sớm từ điểm khởi hành
ta sẽ uống ly cà phê thật ngọt
mở tung cánh cửa tâm hồn
đón chào bao lãng mạn
rồi đi lên ngọn đồi phù sinh
ngóng trông một réo gọi ngẫu duyên
xin một lần yên lặng
lắng nghe tiếng nói
của mùa thu và chân tâm…
thy an
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment