Bàn chuyện buồn vui buổi vãn thời,
Người như pháo Tết, kẻ chơi vơi
Ván cờ lịch sử chưa tàn cuộc,
Dâu bể xưa nay vẫn đổi dời.
Ngẫm chuyện nhân sinh, buồn quá nhỉ
Nghĩ câu thế thái, đớn đau thôi !
Nhắn người ở mãi phương xa đó
Uống rượu tiêu sầu có nhớ tôi.
Uống rượu tiêu sầu có nhớ tôi
Nỗi sầu lớn quá khó mà vơi
Đã xem lịch sử bao hưng phế
Mới thấy nhân duyên cuộc đổi dời,
Tìm chữ vô ưu mà chẳng thấy,
Kiếm câu tình nghĩa xót xa thôi !
Ngậm ngùi chuyện cũ thêm đau đớn
Còn bạn thì sao - nhớ nhắn tôi.
Còn bạn thì sao - nhớ nhắn tôi
Có bao giờ bạn thấy sầu vơi?
Bóng quê quặn thắt câu vong quốc
Đất khách sầu miên chuyện đổi dời.
Ngọt đắng câu ca tình chiến hữu
Chua cay khúc hát bận lòng thôi !
Cuối năm tuyết phủ mờ sông núi
Gặp chuyện vui buồn nhớ kể tôi.
Gặp chuyện vui buồn nhớ kể tôi.
Tuổi càng già, cuộc sống càng vơi
Chán cho con tạo xoay rồi chuyển
Nản chuyện trần gian đổi với dời.
Vẫn biết làm trai thời lửa đạn
Thân về cát bụi chuyện thường thôi
Đêm nay cạn chén cuồng phong tửu
Tôi hát tôi đàn chỉ có tôi.
Tôi hát tôi đàn chỉ có tôi
Lòng thương quê cũ chẳng hề vơi
Thơ reo yên ngựa, tan rồi hợp
Nhạc lướt cung thương, phách đổi dời.
Sông núi còn đau niềm thế sự
Quê nhà nói mãi chạnh lòng thôi.
Chén rượu giao mùa sao mà lạnh
Lạnh suốt giang hà lạnh buốt tôi.
Lạnh suốt giang hà lạnh buốt tôi,
Ngoài kia trăng nước vẫn đầy vơi
Sương rơi lũng thấp mờ nhân ảnh
Gió thổi mây cao bóng núi dời.
Chí lớn không qua câu định mệnh
Thì ngàn mộng ước cũng đành thôi.
Một bóng bên trời đêm trừ tịch
Mình một một mình mình một tôi.
Lê Tấn Dương
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Khúc Đường Thi Cuối Năm
ReplyDeleteBài Thơ Kính Họa
(1) Quả đất vần xoay chuyện thế thời
Khác chi sông biển nước đầy vơi
Trên tay quá khứ không buông bỏ
Dưới mắt quang vinh chẳng chịu dời
Khi cả năm châu bừng sức sống
Khắp nơi nhân loại tiến không thôi
Nhưng còn một chỗ lùi song bước
Nơi đó là nơi đất nước tôi.
(2)Nơi đó là nơi đất nước tôi
Như ngồi đáy giếng nước chưa vơi
Miếng ăn không đói nên không đổi
Chỗ ở còn dư mới khó dời
Ngó chiếu canh bài đang điểm thắng
Nhìn bàn buổi tiệc chẳng ngừng thôi
Mặc ai đau đáu vì kinh tế
Đó lỗi taị người chớ phải tôi.
(3)Đó lỗi tai người chớ phải tôi
Có ai uống rượu nhìn chai vơi
Cộng bao tiềm ẩn bao u uất
Nhân khúc nhiêu khê mấy khúc dời
Trăm việc suy cùng dăm ẩn số
Ngàn công gẫm chỉ trận cười thôi
Nếu như biết được vài câu đối
Viết xuống đôi dòng gởi đến tôi.
(4)Viết xuống đôi dòng gởi đến tôi
Bao nhiêu hận tủi phúc nào vơi
Khi mà giặc Hán đang xâm lấn
Lúc đó Việt Nam hết chỗ dời
Đất nước cắt chia không xét lại
Ruộng vườn giao nộp chẳng hề thôi
Cứ nhường nhịn mãi khi mai một
Đồ bản không còn tên nước tôi.
(5)Đồ bản không còn tên nước tôi
Sông sâu cạn đáy nước hồ vơi
Thương thuyền bốn bể không lui tới
Dân tộc năm châu lại khó dời
Cũng bởi tham quyền nên vị kỷ
Cho nên sai đạo đó mà thôi
Cầm cân không biết cân tương tác
Nên bắt dân thường ... đó có tôi.
(6)Nên bắt dân thường ... đó có tôi
Làm ăn thua lỗ bạc tiền vơi
Chỉ ghi dăm chữ xin tuyên thệ
Rồi hứa vài câu đến ghế dời
Trăm việc khôn qua giàu giữ lại
Ngàn đời dại đó biết chừng thôi
Hởi ơi thân chết thì chôn lấp
Đầu chết thì sao tôi hỏi tôi.
2023-01-19
Võ Ngô