Bút ký: Lê Tấn Dương
Nếu chúng ta có dịp về thăm quê nhà và may mắn được tìm về không gian ngày
tháng cũ thì đó là cơ hội rất tốt để nhớ lại chút kỷ niệm đã mất. Tìm lại
những món ăn ưa thích ngày xưa cũng là một điều thú vị khi nhớ về kỷ niệm.
Gần mười năm trước, trong lần về thọ tang thân mẫu, tôi đã có hai lần đi ăn
bánh canh Trảng Bàng ngay tại Sài Gòn để tìm lại hương vị vẫn thích năm xưa,
một tiệm gần ngã Bảy và một tiệm ở khu cư xá Phú Mỹ Hưng gần Nhà Bè. Nhưng
cả hai lần đều để lại sự thất vọng vì cái hương vị ngọt ngào dân dã miền
Đông thuở ấy đã không còn. Cũng may, một chị chủ quán biết tôi thích tìm
hương vị ẩm thực năm xưa nên mách nước, muốn tìm hương vị cũ của bánh canh
Trảng Bàng, phải tìm đến chính địa danh sản xuất ra nó. Nghe chị nói có lý,
tôi đã theo một chuyến du lịch miền Đông để dừng lại Trảng Bàng và bài bút
ký về món ăn dân giả “Bánh Canh Trảng Bàng” đã được hình thành và
đang gởi đến quý bạn.
Đối với dân sành ăn, nhất là với những người đã từng bị mê hoặc bởi hương vị
đặc biệt của bánh canh Trảng Bàng. Dù xa xôi cách trở bao nhiêu, một khi đã
ghé lại Sài Gòn, hoặc có dịp lang thang về các phố nhỏ miền Đông như Tây
Ninh, Long Hoa để thăm thắng cảnh núi Bà, Thánh Thất Cao Đài. Xe của bạn sẽ
đi ngang qua Trảng Bàng. Xin mời bạn cùng tôi “lạc bước” vào đất Trảng Bàng
để nghe lại những dòng thơ tuyệt tác viết về Tha La xóm Đạo của thi sĩ Vũ
Anh Khanh, tác giả bài thơ rất nổi tiếng trong Văn học sử đất nước. Biết đâu
được, một mùa nắng vàng hanh nào đó, bạn bất chợt được dịp ngắm hoa gạo đỏ
bay rưng rưng trong gió như lời thơ của người xưa. Và đất Tha La Trảng Bàng
đang thì thầm gọi bạn,
Viễn khách ơi, hãy ngừng chân cho hỏi,
Nắng hạ vàng ngàn hoa gạo rưng rưng,
Đây Tha La một xóm đạo ven rừng,
Có trái ngọt, cây lành im bóng lá.
Con đường đỏ, bụi phủ mờ gót lạ
Ngày êm êm, lòng viễn khách bơ vơ
Về chi đây, khách hỡi! Có ai chờ.
Ai đưa đón. Xin thưa, tôi lạc bước…
(Trích Tha La Xóm Đạo. Vũ Anh Khanh)
Cũng nhân chuyến du lịch, bạn sẽ được thưởng thức hương vị món đặc sản của
địa phương Trảng Bàng: Bánh canh và bánh tráng phơi sương đã nổi tiếng cả
nước từ nhiều thập niên qua. Món ăn độc đáo và chỉ có duy nhất nguồn gốc từ
huyện Trảng Bàng, tỉnh Tây Ninh.
Hôm nay nắng đẹp. Chúng ta đang dừng xe ở ngã tư Bảy Hiền, phía trước là
Quốc Lộ 22 (QL số 1 ngày xưa). Ở tít chân trời phía xa là xứ Chùa Tháp Cao
Miên. Năm mươi cây số nữa chúng ta sẽ đến Thị trấn Trảng Bàng sau khi vượt qua Bảy Hiền, An Sương, Hóc Môn, Củ Chi. Chúng ta gọi Trảng Bàng là xứ sở
của bánh canh, bánh tráng. Đúng rồi thưa bạn. Nhưng không phải tiệm ăn nào,
quán ăn nào cũng ngon như nhau. Phải tìm đến đúng nơi, đúng chỗ ngon nhất để
thưởng thức mới đúng là thú vui ẩm thực. Thường thì ở địa phương nào cũng có
đặc sản của riêng mình mà nơi khác dù có muốn cũng không dễ gì bắt chước
được vì nó còn lệ thuộc vào nguyên liệu, sinh thái, thổ nhưỡng của địa
phương đó trước khi làm ra sản phẩm.
Lấy một ví dụ nhỏ: Thành phố Đà Lạt lúc xưa có hàng trăm tiệm cà phê, nhưng
đâu có nơi nào nổi tiếng hơn cà phê Tùng, cà phê Thủy Tạ. Tại Sài Gòn thập
niên 60, 70 cũng vậy, có cả ngàn quán cà phê lớn nhỏ, nhưng sao trong Văn
học miền Nam, người ta chỉ thường xuyên đề cập đến cà phê Năm Dưỡng, Duyên
Anh, Văn Hoa, Gió Bắc, Hân... mà nhiều người dù đi xa bao năm, lòng vẫn xao
xuyến nhớ.
Nỗi nhớ về bánh canh Trảng Bàng cũng vậy. Có đi xa mới thấy nhớ. Nhớ như nhớ
người tình đất quê và thèm như tuổi thơ thèm được ăn chiếc bánh ngọt mỗi lần
Mẹ đi chợ về. Và bây giờ, chúng ta đang vào Trảng Bàng, một thị trấn tuy nhỏ
nhưng có hơn chục tiệm bánh canh để mình tha hồ chọn lựa. Đa số các quán
bánh canh tại đây đều nổi tiếng thơm ngon vì là thương hiệu đặc sản địa
phương. Nhưng nghe nói ngày xưa ở Trảng Bàng, quán bánh canh ngon nhất và
đông khách nhất là quán “Ba Cô”. Cái tên nghe ngộ ngộ, vừa lạ vừa quen.
Nhưng không sao. Tên càng lạ càng mang cho thực khách thêm chút tò mò, chút
tìm tòi và đôi lúc có chút thích thú.
Chúng ta đang ở ngay ngã tư của thị trấn Trảng Bàng. Xe quẹo phải, chạy
khoảng vài trăm mét, chúng ta sẽ thấy Quán Bánh Canh Trảng Bàng ngay bên
trái (Tên mới của quán Ba Cô năm xưa). Xe chưa vào chỗ đậu, bỗng tôi nghe từ
trong xe, giọng nói trầm ấm của một vị khách trung niên.
“Ba mươi năm trước, tôi đã từng dạy học 10 năm tại thị trấn này. Lúc đó, ăn
bánh canh mỗi ngày như một thói quen nên ít nhớ. Bây giờ, sau bao năm xa
cách, có dịp về thăm chốn xưa, mới nghe chút mùi hương cũ, đã thấy nao nao
trong lòng. Nhớ ơi là nhớ…, thèm ơi là thèm.”
Câu nói tâm tình của người đàn ông luống tuổi nghe sao đúng quá và đầy hoài
niệm. Có đi xa mới thấy nhớ mùi vị ngọt ngào của tô bánh canh giò heo năm
nào bởi vì nó đã đeo bám theo nỗi nhớ của mình một cách tự nhiên như dây leo
trong tiềm thức. Có bưng tô bánh canh bốc khói mới thấy thèm mùi cay nồng
của trái ớt hiểm. Bé nhỏ nhưng bí hiểm vì nó có vị cay thơm nồng. Cắn vào
một miếng làm tê dại cả vị giác. Nhưng yên tâm bạn nhé, chất cay tỏa nhanh
theo vị giác nhưng rất mau tan. Vị cay của nó chỉ làm tăng thêm những ngọt
ngào trong lòng bạn khi nhớ về kỷ niệm. Chút long lanh nếu có trong mắt bạn,
đó là vì nỗi nhớ ngày tháng cũ trong lòng bạn chớ không phải do vị cay của
trái ớt hiểm đâu. Ôi, trái ớt bé nhỏ thơm ngon như cô gái miền Nam mau giận,
dễ quên. Đậm đà và nồng nàn như cô gái Huế, nhưng cũng chanh chua không thua
cô em Bắc kỳ nho nhỏ…Lúc bước xuống xe, tôi lại nghe giọng nói nho nhỏ pha
chút ngậm ngùi của ông khách có tâm sự lúc nảy
“Quán “Ba Cô” ngày xưa là nơi đậu xe bây giờ. Quán cũ tuy đơn sơ nhưng đầy
ắp kỷ niệm. Nhất là đối với những khách quen hàng ngày vẫn đến ăn. Quán mới
bây giờ xây sát bên, khang trang hơn, sạch sẽ hơn. Nhưng ba cô chủ quán ngày
xưa, không biết có còn ai tiếp tục bán hay đã biền biệt ở phương trời xa
thẳm nào rồi…”
Giọng nói trầm ấm pha chút ngậm ngùi của ông khách thoáng chốc tan loãng vào
âm thanh ồn ào của 2 chiếc xe đang tìm chỗ đậu ở phía sau và tiếng nói
chuyện râm ran của nhiều thực khách đã ăn xong và đang rời khỏi quán.
Gọi chung là quán bánh canh, nhưng đa số các quán mang danh là bánh canh
Trảng Bàng đều có hai món ăn đặc sản rất hấp dẫn thực khách, đó là món bánh
canh giò heo và món bánh tráng phơi sương cuốn với thịt heo xắt mỏng, dưa
chua và nhiều loại rau sống khác nhau, cùng chén nước mắm pha chế đặc biệt
chỉ có ở Trảng Bàng. Đây là một điều rất lạ và thú vị: Trảng Bảng là thị
trấn ở cách xa biển, nơi đây người dân không có điều kiện và nguyên liệu để
sản xuất nước mắm như các tỉnh ven biển, cũng rất ít khi thấy cá biển được
bày bán ở các chợ. Thế nhưng người dân đất Trảng lại biết tận dụng sản phẩm
nhập về để làm nên nước chấm bánh tráng cuốn thịt không nơi nào so sánh
được. Quả thật tạo hóa rất công bằng, không để ai bị thiệt thòi bao giờ. Đó
là chưa kể một đặc sản khác của Trảng Bàng, Tây Ninh là những lọ muối ớt màu
đỏ đẹp mắt đang được bày bán khắp nơi, kể cả các tỉnh thành ven biển. Cái lạ
và bất ngờ là sản phẩm đó lại do địa phương cách xa biển làm ra. Nghe có vẻ
như nghịch lý, nhưng tôi lại nghĩ đó chính là sự công bằng của tạo hóa.
Khách du lịch sau cuộc hành trình xa, dưới cái nắng như đổ lửa của miền
Đông. Một khi ghé lại Trảng Bàng để thưởng thức món ăn đặc sản bánh canh,
bánh tráng phơi sương của địa phương. Có lẽ, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt
thực khách chính là những dĩa rau sống xanh non mát mắt. Màu xanh tươi của
nhiều loại rau sống (mà chắc chắn không nơi nào có nhiều hơn), sẽ làm dịu đi
cái nắng bên ngoài, sẽ tan đi nắng bụi và những mệt mỏi đường xa của du
khách.
Người dân Trảng Bàng quả quyết rằng, chỉ có nguồn nước ở đây dùng để nấu
bánh canh giò heo và làm bánh tráng phơi sương thì mới làm cho hai thực phẩm
này trở nên thơm ngon và đậm đà hương vị đúng với tên gọi đặc sản miền Đông.
Nguồn nước này có khoáng chất gì đặc biệt thì không ai biết, cũng chưa thấy
ai làm cái việc phân tích các chất hữu cơ trong nguồn nước mạch nầy cả. Đã
nói là niềm tin thì chuyện đúng sai không ai giải thích được. Nhiều người
phỏng đoán chỉ có tình yêu quê hương mới là động lực tạo nên niềm tin trong
sự khẳng định của họ mà thôi.
Theo lời kể của những vị bô lão trong thị trấn thì thuở xa xưa, cả khu vực
Trảng Bàng dùng chung một giếng nước lớn được đào ở xóm Lộc An. Tương truyền
dưới đáy giếng nước có một loại sinh vật mọc ngầm trong những mạch nước dưới
lòng đất. Chính loài sinh vật này làm cho nguồn nước trở nên tinh khiết,
ngon ngọt. Và từ nguồn nước đó, người ta ngâm gạo để xay bột làm bánh canh,
bánh tráng. Nước lèo trong nồi thịt heo cũng phải sử dụng từ nguồn nước
mạch. Vì vậy, tô bánh canh mới ngọt ngào và trong, khoanh giò heo mới dòn mà
không nhão và món thịt luộc mới thơm ngon đậm đà.
Chuyện truyền khẩu trong dân gian. Đúng hay sai không ai có thể xác định
được. Nhưng tình yêu của họ đối với quê cha đất tổ thì rất rõ ràng và thiêng
liêng. Họ có niềm tin riêng vào những tình tự của mảnh đất quê hương, nơi đã
sản sinh và cưu mang họ qua nhiều thế hệ với bao nhiêu thăng trầm trong đời
sống. Theo sự dò hỏi và tìm hiểu của chúng tôi thì giếng cổ Lộc An giờ vẫn
còn đó, giếng được giữ gìn rất vệ sinh và sạch sẻ, nước vẫn đầy và trong
mát. Mặc dù ngày nay đa số dân chúng thị tại trấn Trảng Bàng đã dùng nước
máy. Nhưng giếng cổ Lộc An vẫn còn đó như một thách thức với thời gian và
con người.
“Ngã ba Vựa Heo” chính là tên gọi ngã ba từ quốc lộ 22 rẽ vào An Hòa và Tha
La Xóm Đạo. Đó cũng chính là điểm tập trung heo sống của các tay “lái heo”
chuyên nghiệp. Các tay lái heo sau khi tìm mua heo sống hàng ngày, hàng tuần
ở các gia đình nuôi heo trong thôn xóm, sẽ đưa hàng về “chợ heo” tại ngã ba
Vựa Heo vừa kể để bán lại cho các “lò heo” hoặc giới thương buôn. Thường sau
khi heo được mổ, các phần thịt tươi nhất, ngon nhất sẽ được ưu tiên cung cấp
cho các tiệm bánh canh theo yêu cầu của tiệm. Số lượng nhiều, ít tùy theo
nhu cầu sử dụng hàng ngày của tiệm dựa vào số lượng thực khách.
Tưởng cũng cần hé thêm một chút “bí mật” trong cách nuôi heo của dân chúng
địa phương. Người Trảng Bàng trồng rất nhiều mía để sản xuất đường thô hoặc
bán cho các nhà máy đường ở Hiệp Hòa, Bình Dương. Bên cạnh đó, họ cũng dùng
gạo và đường mía để nấu rượu theo lối thủ công. Trấu (vỏ lúa) và vỏ đậu
phộng là 2 chất đốt chính yếu để nấu rượu. Chất bã hèm sau khi nấu rượu sẽ
được dùng để trộn thêm trong thực phẩm cho heo ăn. Chính vì vậy, heo rất háu
ăn và mau lớn.
Nhưng gạch nối chính yếu cho hai món bánh canh giò heo và bánh tráng phơi
sương vẫn là rau sống. Ngoài rau trồng như các loại húng thơm, cải xanh, hẹ
và đặc biệt là quế, húng lũi, húng cay. Cũng cần phải kể đến những đọt cây
vườn như đọt điều, đọt cóc, lá cách, đinh lăng... Ngoài ra còn phải kể thêm
một số lớn rau rừng sống tự nhiên không có sự chăm bón của con người như đọt
sơn, ngành ngạnh, săn máu, bứa, chiếc, vừng, lá búng, đọt choại, xương cá,
lá xoài non, lá cốc rừng… Ngày nay, nhiều gia đình sống gần sông nước Trảng
Bàng, nhất là ven các chi lưu sông Vàm Cỏ Đông, đã làm vườn, lên liếp trồng
các loại rau đề bán cho các chợ và đặc biệt cung cấp rau tươi cho các tiệm
bánh canh địa phương và cho cả Sài Gòn. Nhìn những dĩa rau sống xanh tươi
mơn mởn, nhiều mùi vị, thơm ngon không chịu được. Nhai trong miệng đã nghe
mát từ môi lưỡi, từ kẽ răng thớ thịt, mát cả dạ dày, biểu làm sao không
thích, biểu làm sao không thèm cho được.
Chúng ta vừa đi qua con đường phân phối thực phẩm thịt heo tươi sống. Có
gian nan cho người nuôi, người bán, người mua. Nhưng chính ý nghĩa gian nan
đó mới dành kết quả tuyệt vời cho những thực khách khó tính như chúng ta hôm
nay. Tô bánh canh Trảng Bàng thơm phức với nước lèo trong veo đang bốc khói.
Những lát thịt mỏng dòn, miếng giò heo trắng mịn. Nhìn vào đã phát thèm,
nhìn vào đã phát mê huống gì là ăn. Khi nhai trong miệng, khi dùng chiếc
muỗng sành húp miếng nước lèo thơm cay mùi ớt hành tiêu mới thấy quá đã, quá
tuyệt…Tuy nhiên giờ đây loại thịt heo này cũng không còn được phổ biến, vì
thịt heo được sử dụng hiện nay đa phần là thịt heo công nghiệp. Với những
người ăn sành điệu ngày nay, nếu muốn thưởng thức hương vị ngày tháng cũ,
miếng thịt heo thơm ngon mùi dân dã. Xin mời vào quán Ba Cô ngày ấy.
Thực ra, tên hiệu “Bánh Canh Trảng Bàng” ngày nay là tên mới của quán “Bánh
Canh Ba Cô” ngày xưa mà tên tuổi của nó đã được nhiều người biết đến, nhất
là những ai trước năm 1975 đã có lần ghé ăn. Từ nhiều năm nay, sau ngày rời
đất nước, tôi vẫn được nghe và gặp nhiều người ở nhiều địa phương khác nhau
trên nước Mỹ và cả Âu Châu, mỗi khi bàn luận về cá món ăn đặc sản quê nhà.
Họ vẫn thường nhắc đến Bánh Canh Trảng Bàng. Và nhắc đến bánh canh Trảng
Bàng là ít nhiều có nhắc đến quán “Bánh Canh Ba Cô”. Có người bạn cắc cớ hỏi
tôi "Quán Ba Cô", cái tên quán sao nghe ngồ ngộ và ba cô là ai vậy? Hiện nay
họ đang ở đâu? Họ đang làm gì, vân vân và …vân vân…
Xin thưa. Quán ngày nay được sửa sang khang trang hơn lúc xưa và do người
chị thứ hai Hoàng Thu và cô con gái của cô Tư Nga trông coi. Chị Hoàng Thu
lúc xưa không có tên trong “Ba Cô”.
Còn “Ba Cô” đích thực của quán ăn kỷ niệm năm xưa giờ ra sao trong cuộc bể
dâu thịnh suy của đất nước sau năm 1975. Cô thứ nhất Quỳnh Nhung đang sống
cùng gia đình riêng tại Hoa Kỳ, theo chồng định cư trong chương trình H.O. dành cho các cựu Sĩ Quan QL/VNCH. Cô thứ hai Tuý Nga đang sống cùng gia đình
bên Australia sau hơn 10 năm trông coi quán nhà. Cô thứ ba Kim Xuyến định cư
tại Pháp từ năm 1978 và có mở một nhà hàng Á Đông gần Paris. Đó là danh tánh
3 cô gái chủ nhân của quán Bánh Canh Ba Cô ngày xưa. Tên quán thực ra không
phải do gia đình chọn mà do bạn bè và nhiều thực khách đặt ra, gọi riết
thành tên quán luôn. Tên quán "Ba Cô" ngày ấy, gọi lên nghe thân mật và dễ
thương biết bao, Nhưng đời sống của quán cũng như con người, cũng có lúc
thăng trầm theo thời gian và dòng đời. Ai biết được chuyện mai sau sẽ ra
sao. Ai ngờ được, ba chị em ngày ấy sống đoàn viên một nhà và gầy dựng nên
“quán ba cô” lừng lẫy một thời với bao kỷ niệm. Nay sống tha hương, tản mát
trên ba châu lục ngàn trùng xa cách.
Nhiều người có nhận xét “bánh tráng phơi sương” mới là một kỳ công trong các
đặc sản của Trảng Bàng. Đúng hay sai, người viết không dám có ý kiến. Chỉ
biết, trong cái bánh tráng nhỏ nhoi, mỏng manh ấy chứa đựng bao nhiêu mồ hôi
nước mắt của người làm ra nó.
Loại bánh tráng này đặc biệt ở chỗ khi tráng phải tráng hai mặt, hai lớp.
Khi lớp bột thứ nhất vừa chín, phải tráng tiếp ngay lớp thứ hai. Đúng quy
trình như vậy thì sau khi đuợc phơi khô, đem lên nướng mới phồng đều hai mặt
và không bị cháy, không bị trở màu mà vẫn giữ được màu trắng như lúc mới
tráng. Độ nóng của lò nướng phải vừa đủ để bánh không bị cháy hoặc trở màu.
Không được tráng bằng lửa ngọn mà phải bằng sức nhiệt tỏa trong lò đốt thì
bánh mới trắng trẻo và thơm ngon. Nướng bánh chín rồi đem phơi sương (chỉ
cần phơi 2 giờ nếu là đêm nhiều sương) mới dùng được. Sau khi phơi sương
bánh trở nên dẻo nhưng không mất độ dòn cần thiết của bánh tráng. Cái khéo
là chỗ đó. Bởi vậy rất khó tìm được loại bánh đặc biệt nầy ớ những địa
phương khác.
Nói thêm một chút về tô bánh canh, nó ngon do được nấu từ thịt heo địa
phương và con bánh canh do các lò bánh cung cấp luôn còn mới. Nồi nước lèo
để múc vào tô bánh canh là cả một nghệ thuật mang chút ít bí truyền riêng
biệt của từng quán. Tô bánh canh ngon tuyệt vời hay chỉ ngon vừa vừa là do
chất lượng đặc biệt của nồi nước lèo. Đã có nhiều người tìm hiểu bí quyết
cách nấu một nồi nước lèo ngon. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở một mẫu số chung
là: Nấu nhiều thịt, nhiều giò, nhiều xương. Lúc nấu phải canh lửa vừa đủ,
luôn luôn vớt bọt để nồi nước trong. Chủ quán nào cũng nói như vậy, nhưng bí
quyết thêm gia vị như thế nào, cân lượng ra làm sao thì họ giữ kín hầu như
tuyệt đối.
Và bây giờ thì mời quý khách hãy từ từ lấy một miếng bánh tráng phơi sương
bỏ vào vài lát thịt heo luộc với vài cộng rau thơm, rau vị, cần nước, vài
lát dưa leo, vài miếng dưa chua, nhớ đừng quên lá xoài non có vị chát rất
dịu. Quý khách cuốn lại nhẹ nhàng thành một cuốn, lớn nhỏ tùy ý. Xong
rồi…chấm vô chén nước mắm cay cay, trong đó đã pha sẵn với đồ chua gồm củ
cải bào và cà rốt ngâm dấm. Đưa lên miệng cắn một miếng coi thế nào?
Bánh tráng dẻo mà dòn, thịt tươi vị ngọt, rau vị nồng cay thoảng mùi rau tía
tô quyện chặt với cần nước, ngò gai, húng, lá xoài non, thấm đẫm trong cái
mặn mặn, chua chua, cay cay của chén nước mắm chấm. Thử ngậm một lúc để nghe
tiếng réo gọi từng đợt dâng lên từ trong bụng xem sao. Miếng bánh cuốn đã
trôi qua cổ rồi ư ? Múc thêm vài muỗng bánh canh để cảm nhận được vị cay của
tiêu, mùi thơm của hành lá và cái chất dẻo của cộng bánh trong tô. Cắn thêm
miếng ớt hiểm dòn. Ngon quá phải không quý vị. Ăn tô bánh canh ngon, cuốn
bánh tráng thịt thơm lừng mùi rau sống đồng nội để thấy phần nào nghĩa tình
của người dân đất Trảng.
Tôi có dịp được nói chuyện với chị Hoàng Thu và cô tư Nga về những thăng
trầm của quán Ba Cô những năm gần đây. Quả đúng như lời chị tâm sự. Ngày nay
quán Bánh Canh Trảng Bàng chỉ là một quán nhỏ khiêm tốn nếu so với vài chục
thương hiệu khác cùng mang tên bánh canh Trảng Bàng rải rác khắp Tây Ninh và
có cả chi nhánh tại Sài Gòn. Nói về nguồn gốc thì đặc sản bánh canh và bánh
tráng phơi sương Tràng Bàng đã có từ rất lâu như một loại thực phẩm gần gũi,
thân quen hàng ngày của dân chúng địa phương.
Trong lúc tôi đang lay hoay chụp mấy tấm hình đề làm tài liệu cho bài phóng
sự cũng như để nhớ tên của mấy loại rau lạ rất thơm ngon mà không thể tìm
thấy ở các địa phương khác thì lại nghe giọng trầm ấm pha chút ngậm ngùi của
ông khách đứng tuổi đang kể chuyện với hai người quen đi cùng chuyến du
lịch.
"Thấm thoát đã hơn ba mươi năm. Mọi chuyện đều đã thay đổi. Ngày xưa, lối ra
phía sau quán có mấy cây cau, cây bưởi, tàn lá che kín một màu xanh mát.
Đến mùa trổ hoa, tôi hay đến ăn bánh canh và để nghe mùi hoa cau, hoa bưởi
tỏa nhẹ thơm ngát một vùng không gian"
Im lặng một lát, tôi lại nghe tiếng ông khách tiếp. Lần nầy càng ngậm ngùi
hơn.
"Thương hải biến vi tang điền. Ngày xưa, ngay dưới cửa sổ nầy, ông chủ tiệm
có trồng một chậu Mai chiếu thủy rất lớn. Phải sáu người mạnh khỏe mới
khiêng nổi. Hình như ông mua từ nhà vườn bên Bình Dương. Hoa trắng muốt và
thơm dịu dàng. Mỗi sáng uống trà xong, ông vẫn đổ xác trà vào chậu, nói để
giữ độ ẩm cho cây. Bây giờ, người chủ đã mất và chậu hoa xưa cũng không còn.
Mọi việc đã thay đổi theo thời gian. Con sông xưa còn đổi dòng chảy, huống
chi là con người."
Chúng tôi đưa bài với tất cả sự hoài niệm và ngậm ngùi về một kỷ niệm đã
mất. Nhưng biết làm sao hơn được. Có chuyện ngày xưa thì mới có được những
chuyện hôm nay. Đó là quy luật của muôn đời. Và để tạm kết cho bài phóng sự.
Lần nữa, xin mời quý bạn có dịp về thăm Tha La xóm đạo, Thánh Thất Cao Đài
Tây Ninh. Nhớ ghé thăm bánh canh Trảng Bàng để nhớ quán Ba Cô. Từ Sài Gòn,
trên con đường xuyên Á đi thăm xứ Chùa Tháp. Xe của quý vị sẽ dừng lại thị trấn Trảng Bàng ở cây số 50. Tại ngã tư thị trấn, bất cứ cư dân nào ở cạnh
ngã tư cũng có thể chỉ đường cho quý bạn tìm đến quán Bánh Canh Ba Cô ngày
ấy.
Lê Tấn Dương
Tháng Sáu, 2019
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment