một ngày nào đó
đi đến đâu cũng là nơi xa lạ
giật mình khi trí nhớ buông lơi
thành phố mấy mươi năm chật hẹp
những con đường lu mờ
in bước chân thơ cựa mình nghiêng ngả
bơ vơ
thời gian lung linh co giãn
kết tụ những nỗi buồn phiêu lãng
không gian như đóng khung
nhớ Einstein mỉm cười:
"không gian và thời gian dính chặt
bởi thế khi thời gian trở nên huyễn ảo
làm sao định hình được không gian ?"
khề khà
bức tranh vẽ tâm thức
trời cao biển lớn
núi rộng sông dài
tưởng tượng đo bằng những ngón tay cầm cọ
ai đó chơi đùa cùng màu sắc
lãng mạn tụ lên vải
bâng quơ
chiều về bên kia sông
thấy đóa hoa hồng nở muộn
giật mình nghe thấm lạnh
lưỡi dao ký ức cứa thịt da
ngõ ngách cuộc đời len lỏi mãi
bận lòng
mãi đứng chờ bên sông
người ngựa nhạc đàn khi nào trở lại ?
xa xăm…
thy an
tặng M.A.
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment