Header Ads

Vườn Cỏ Lóng Lánh Sương


Sao không đọc câu Kệ
Sao không niệm lời Kinh
Nhưng nói rất thật tình
Tôi đã lười quá đỗi !
Xuân trẻ, tới Đông già,
Ngày tháng cứ vù xa
Tôi âm thầm tự hỏi ?
Sao mình quá rảnh rỗi
Sao chỉ ngồi băn khoăn
Như trời đêm xụp xuống ...

Em có thể tưởng tượng
Người đó phải là tôi
Tôi thấy lòng bồi hồi ...
Bỗng dưng mình muốn khóc !
Quyển sách vừa cầm đọc
Chữ nghĩa đã chán rồi
Tôi đi tìm lại tôi,
Mình là ai ? đây nhỉ !
Đắm hồn vào suy nghĩ
Mà nghĩ mãi không ra,

Rồi một thoáng sát na
Bỗng dưng tôi hốt ngộ
Đời Còn đó, Mất đó !
Vòng Duyên, Nghiệp quẩn quanh
Tôi đi tìm lại mình 
Hạt Sương rơi đồng nội
Gió nhàn du phơi phới
Hạt sương rơi ... sương rơi.
Trên nhánh cỏ bồi hồi ...
Là Thơ, là ai nhỉ ? 

Mãi tư duy như thế
Tôi thấy Nắng đang cười
Hạt sương rơi ... sương rơi,
Trên đồng xanh biển bạc
Có tiếng trẻ thơ hát
Tôi thắp một nén nhang,
Gửi cho Người Đã Khuất
Tôi nói thầm với Đất,
Tôi nói nhỏ cùng Trời
Xin Cảm Tạ Ơn Trời !

Hạt Sương trên lối cỏ
Con đường về thơm gió
Cuộc đời thật bình yên
Đâu đó tiếng Chuông Hiền !
Tôi nghe Thơ Vào Nhạc ...
Bài Tình Ca ai hát
Ơi, Cuộc Đời Yêu Thương !
Vườn Cỏ Lóng Lánh Sương ... 

Tuệ Nga  

Portland, Tháng Mười.
Mùa Thu 2021



No comments

Powered by Blogger.