Ngày xưa một người bán buôn
Âm mưu buôn bán theo phường dối gian
Cái cân mà anh ta làm
Cán cân trong đó đổ tràn thuỷ ngân.
Khi bán thì dốc cán cân
Về phía đằng móc để phần mình hơn
Khi mua để được lợi hơn
Dốc về hàng quả phần hơn về mình
Bán buôn theo kiểu gian manh
Chẳng bao lâu đã trở thành phú gia
Hai đứa con trai sinh ra
Khôi ngô, tuấn tú, thật là phúc duyên.
Nghĩ đến hậu quả nhãn tiền
Vợ chồng nhà đó mới liền hồi tâm
Bàn nhau, họ mới nói rằng:
"Nhà ta giàu có ai bằng nữa đâu
Hai con, đứa trước đứa sau
Khôi ngô tuấn tú chẳng cầu gì hơn
Bây giờ để đức cho con
Cái cân điên đảo chẳng còn ích chi
Nay ta phá bỏ nó đi
Cùng với Trời Phật ta thì ăn năn."
Lạ thay khi chẻ cán cân
Thấy toàn máu đỏ, thuỷ ngân chẳng còn
Từ đấy lòng dạ sắt son
Tu nhân tích đức chẳng còn gian manh
Ngày qua tháng lại rất nhanh
Đứa con lớn bỗng lăn kềnh chết tươi
Con sau cũng chóng lìa đời
Vợ chồng than khóc trách Trời nhẫn tâm
Cải ác làm thiện mấy năm
Trời chẳng chứng giám cho lòng hay sao?
Thở dài, than vắn, ra vào
Chẳng còn thiết đến việc nào nữa đâu.
Một đêm mơ Bụt khuyên câu:
"Vợ chồng ngươi đã quay đầu hồi tâm
Trước kia dùng cân thuỷ ngân
Buôn bán gian dối Trời ngầm ban ra
Cho hai con quỷ xuống nhà
Làm con mi để phá gia tan tành
Nhưng mi đổi ác làm lành
Hai con quỷ đó chẳng cần nữa đâu
Làm lành thì đến mai sau
Sinh hai đứa khác ngày sau được nhờ."
Hai vợ chồng tỉnh giấc mơ
Tâm tâm niệm niệm sống cho ngay lành
Sau đó người vợ hạ sanh
Hai con trai khác thông minh tuyệt vời
Văn hay chữ tốt hơn người
Cả nhà vui vẻ sống đời bình an.
Bùi Phạm Thành
(ngày 30 tháng 5 năm 2021)
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment