Sư Soyen Shaku
Sáu mốt tuổi thì mất
Để lại nền giáo huấn
Xem là phong phú nhất.
Học trò của thiền sư
Mùa hè thường ngủ ngày
Sư bỏ qua cho họ
Ông chẳng phí một giây.
Khi mới mười hai tuổi
Học phái thiền Thiên Thai
Một ngày hè nóng bức
Ông duỗi cẳng ngủ dài.
Ba giờ đã trôi qua
Soyen chợt tỉnh dậy
Thấy thầy đang bước vào
Ông thì nằm ngang đấy.
“Xin lỗi, thầy xin lỗi”
Thầy nói lời thầm thì
Và cẩn thận bước chân
Như sợ phiền khách quý.
Thầy là người từ tâm
Không phạt trẻ lầm lỡ
Giáo huấn phải khiêm tốn
Soyen chợt tỉnh ngộ.
Và kể từ ngày ấy
Ông học được của thầy
Không khắt khe quá độ
Không lãng phí phút giây.
oOo
Sống đạo hay phàm trần
Ai cũng có lỡ lầm
Việc nhỏ nên bỏ qua
Giáo huấn phải từ tâm.
Việc dạy dỗ con trẻ
Thì cũng phải tùy tâm
Có đứa cần nghiêm khắc
Có đứa nên ân cần.
Bùi Phạm Thành
(Ngày 27 tháng 6, 2019)
Thiền sư Soyen Shaku qua đời năm sáu mươi mốt tuổi. Làm tròn sự nghiệp đời
mình, thiền sư để lại một giáo huấn phong phú hơn hẳn giáo huấn của nhiều
thiền sư khác. Học trò của thiền sư thường ngủ ngày giữa mùa hè, và dù là
thiền sư bỏ qua việc này, thiền sư vẫn không bao giờ phí phạm một giây
phút.
Khi mới 12 tuổi, Soyen đã học triết lý thiền của phái Thiên Thai.
Vào một ngày hè, trời nóng bức, cậu bé Soyen duỗi thẳng chân và ngủ trong
khi thầy đi vắng. Ba tiếng đồng hồ trôi qua, cậu bé Soyen bỗng nhiên tỉnh
giấc, nghe tiếng thầy đang bước vào, nhưng trễ quá rồi. Cậu đang nằm dài
chắn ngang cửa.
“Thầy xin lỗi, thầy xin lỗi,” thầy của Soyen thì thầm, cẩn thận
bước qua người Soyen, như thể Soyen là một người khách quý. Kể từ đó,
Soyen không bao giờ ngủ trưa nữa.
Sleeping in the Daytime
The master Soyen Shaku passed from this world when he was sixty-one years
of age. Fulfilling his life’s work, he left a great teaching, far richer
than that of most Zen masters. His pupils used to sleep in the daytime
during midsummer, and while he overlooked this he himself never wasted a
minute.
When he was but twelve years old he was already studying Tendai
philosophical speculation.
One summer day the air had been so sultry that little Soyen stretched his
legs and went to sleep while his teacher was away. Three hours passed
when, suddenly waking, he heard his master enter, but it was too late.
There he lay, sprawled across the doorway.
“I beg your pardon, I beg your pardon,” his teacher whispered,
stepping carefully over Soyen’s body as if it were that of some
distinguished guest. After this, Soyen never slept again in the afternoon.
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment