Chợt thấy lòng mình trĩu nhớ thương
Phố Chiều hiu hắt bóng tà dương
Thơ như rượu chát đầy men đắng
Lòng cũng như chiều, trắng một phương.
Tâm cảnh mây đan nét rối bời
Quê xưa cách biệt vạn trùng khơi
Vườn ai gợi nhớ ! Vườn năm cũ
Một cánh Chim bay lạc nẻo trời ...
Tôi đốt Thơ Sầu gửi gió mây
Mà nghe nhung nhớ lại vơi đầy
Một dòng sông biếc trong tiềm thức
Ngọn Trúc bên hè thoảng gió lay,
Này Gió Viễn Phương, Mây Lữ Thứ !
Hãy mang đi hết những tro tàn
Cho Thơ thắm lại mầu Hoa Phượng
Có Nắng dịu dàng ... Hương Ngọc Lan ...
Tuệ Nga
Tôi tìm tôi bước dịu hiền
Bờ xa biển nhớ, một miền lặng câm
Tôi tìm tôi bước âm thầm
Dòng sông tuổi nhỏ dư âm ngọt ngào,
Nắng hồng tươi ngọn Trúc Đào
Thanh thanh gió sớm dạt dào hương mơ
Trưa Hè êm ả võng đưa
Đôi Chim rỉa cánh dậu thưa dịu dàng ...
Tôi tìm trong Gió thênh thang
Thấy con Suối nhỏ, Hoa Vàng lối xưa ...
Nhặt từng cánh mộng, hương mơ
Đem về tôi dệt thành Thơ Liên Hoàn.
Tìm Trong Biển Nhớ ! Mênh mang ...
Thấy đôi chân nhỏ khua vang ngõ chiều
Một trời ký ức thân yêu !
Bâng Khuâng Thầm Gọi, Ơi ! Chiều Tuổi Thơ ...
Tuệ Nga
* Thi Phẩm Chiều Phố Mây
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment