Mùa thu cho lá úa sầu
Hàng cây run rẩy cúi đầu trong mưa
Chao ôi! Người của năm xưa
Có hay đã mấy mùa mưa đi về
Dòng đời như một cơn mê
Làm sao giữ ánh trăng thề đợi mong
Buồn bàng bạc giữa mắt trong
Người đi quên mất đường vòng Lâm Viên
Quên dần áo tím ngoan hiền
Biết ai tâm sự ngoài riêng cây đàn
Dạo hoài tình khúc dở dang
Mong người chiến sĩ hiên ngang thuở nào
Ngày càng vắng bặt âm hao
Gió ơi! Buốt lắm gió vào chi đây…
Mưa ơi! Ướt đẫm hồn này
Thu ơi! Lá vẫn còn bay trong chiều
Anh ơi! Có một tình yêu
Như là huyền thoại một chiều nắng phai…
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Gởi cho anh một chút nắng hè
để hong trái tim những mùa lạnh giá
trời cao nguyên không có gì lạ cả
đối với lòng em chỉ vắng anh.
Gởi cho anh chiếc lá còn xanh
của đầu mùa thu, một chiều ra phố
và những cơn mưa sang mùa chợt đổ
ướt đẫm tâm hồn em từng ngày nhớ mong.
Thư gởi cho anh chỉ có đôi dòng
làm sao hết bao điều em hằng nghĩ
bạn thân em là những trang nhật ký
từng đêm cùng thao thức dưới đèn khuya.
Có không anh một chuyến trở về
trời quê hương những ngày rực nắng
vẫn dỗi hờn vì sao anh xa vắng
lá trên cành xao xác, lá vàng bay…
Gởi cho anh những tháng, những ngày
cả những điều mình chưa kịp nói.
Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment