Header Ads

Bàn Cờ Quốc Tế - Sài Gòn Trong Tôi



Hai bài thơ của hai tác giả, bài một của tác giả Trần Quốc Bảo nói về tình trạng của quê hương Việt Nam trong thời chinh chiến, bị dùng như con chốt thí trên bàn cờ quốc tế đưa đến ngày mất nước 30 tháng 4 năm 1975. Bài hai của tác giả Dư Thị Diễm Buồn tiếp nối câu chuyện sau khi miền Nam bị nhuộm đỏ. Những tang thương, tù đày và vong mạng trên đường tìm tự do, rồi đến hoàn cảnh khốn khổ do đại dịch Vũ Hán cùng với lòng tham và sự tàn ác của bè lũ cầm quyền cộng sản, như đám mây đen vẫn còn đang phủ trên đầu người dân Việt Nam ở quê nhà.
-- ĐSLV

Bàn Cờ Quốc Tế

Bàn cờ Quốc tế xưa rầy,
Hơn thua, định bởi những tay cao cờ!
Giống "Tam Quốc Chí" thuở xưa,
"Khổng Minh, Tào Tháo" bây giờ thiếu chi!

Cũng mưu lược, từng bước đi,
Thí quân, chiếu tướng… khó suy thế cờ!
45 năm trước… Ai ngờ,
Mỹ lui quân hết, khỏi bờ Á Châu!

Việt Nam, như "con chốt" đầu,
Nước cờ "thí chốt" ai đâu hiểu gì (?.!}
Ngày nay, bình tĩnh mà suy:
Việt Nam thuở ấy, có chi Mỹ cần!

Vừa hao của, vừa tốn quân,
Mỹ bèn "xoay trục", qua phần Trung Đông!
Chiến lược kỳ bí vô cùng!
Làm cho Cộng sản, vỡ tung cái đầu!

Nga Sô vất "liềm búa" mau!
Kéo theo mười nước Đông Âu, trở cờ,
Về cùng Thế Giới Tự Do.
Chao ôi! tưởng chuyện … Nằm mơ được Vàng !!!   

Riêng phần "Cộng Hòa Việt Nam"
Làm thân "con chốt", đành cam thiệt thòi!
"Bàn cờ" chúng nó xóa rồi!
Biết bao giờ mới phục hồi Việt Nam…?

Trần Quốc Bảo
(Đặc San Lâm Viên)






Sài Gòn Trong Tôi

“Cảm đề bài: Sài Gòn Ơi của Hàn Thiên Lương” 
-- DTDB

Sao tâm tư cứ mãi băn khoăn
Nửa vòng trái đất... vẫn thấy gần
Xác xao héo hắt trong niềm nhớ
Nỗi đau đứt ruột! Chẳng về thăm.

Sài Gòn ngày xưa thuở dấu yêu
Đài trang hoa gấm dáng mỹ miều
Nam thanh nữ tú nơi trường lớp
Tan sở người xe... rợp bóng chiều.

Sài Gòn là “Hòn Ngọc Viễn Đông”
Ân tình dào dạt hồn mênh mông
Thanh bình thạnh trị dân an hưởng
Thời miền Nam biển lặng sông trong.

Ba mươi tháng tư, bảy mươi lăm
Người cải tạo rừng núi biệt tăm
Kẻ vượt biên... mồ chôn đáy biển
Nhớ thương nuối tiếc đớn đau thầm.

Sài Gòn còn đâu nữa mộng mơ
Giặc cưỡng chiếm như nước vỡ bờ
Khốn khổ dân Nam sầu Bến Hải
Chạy loạn xứ người kiếp bơ vơ.

Sài Gòn, bây giờ đã khác xưa
Ác dịch tràn lan mùa chuyển mùa
Thuốc chủng người cho... chúng đem bán
Đói khổ mặc dân... đảng là vua

Thôn quê thành thị vắng lạnh tanh
Hoàng hôn vàng úa nắng mong manh
Mưa buồn rỉ rả rơi từng giọt...
Chết dịch chết đói... đã hoành hành! 

Sài Gòn trong tôi mãi nhớ thương
Niềm đau dĩ vãng quá đoạn trường!
Nỗi sầu tiềm ẩn trong tâm khảm
“Sài Gòn... xương thịt của quê hương...”

Dư Thị Diễm Buồn



No comments

Powered by Blogger.