Hồ Thuỵ Mỹ Hạnh
Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra ngoài hiên, nơi vừa có một tiếng động nhỏ, khẽ thôi, dường như là tiếng lá rơi xuống mặt đất và mắt nàng vấp phải tia nắng vàng xuyên qua nhánh lá Thông Thiên rọi nghiêng trên thềm cửa. Không nghĩ gì hết nhưng nàng chợt ngừng lời, nhìn có vẻ chăm chú vào chút ánh sáng nhàn nhạt đó một lúc trước khi quay lại nhìn anh vẫn còn đang chờ nghe:
- …Em vừa nói đến đâu rồi nhỉ?
Anh nhắc:
- …Con người có duyên số và em tin như vậy…
Nàng gật nhẹ:
- Đúng là có duyên số, nếu không tại sao có những chuyện không ai phụ ai, lòng cứ đau đáu nghĩ đến nhau vậy mà phải lỡ dở…
- Như chuyện của chúng ta phải không?
Nàng mỉm cười:
- Anh nghĩ chúng ta có trong trường hợp đó ư?
- Đúng vậy em ạ! Nếu không làm sao mình còn có thể ngồi trước nhau như hai người thân thiết sau tất cả những gì đã mất.
Nàng im lặng.
Đã xa lắm thời tình nhân nồng nàn. Cơn đau chia lìa đã êm như cơn lũ đi qua rồi, mặt sông lại phẳng yên, nhưng trong lòng sông vẫn còn sỏi đá ngầm. Nhưng trong lòng nàng bao nhiêu hình ảnh thời gian không thể tước đoạt, bôi xóa đi.
Nên khép mi lại nàng vẫn có thể nhìn vào trí nhớ của mình, nơi ấy dĩ nhiên còn giây phút anh nắm tay nàng bùi ngùi:
- Chỉ còn một cách để vượt qua trở lực của gia đình là chúng mình phải cùng nhau đi khỏi đây một thời gian… khi trở về… mọi chuyện sẽ đâu vào đấy…
Nàng khẽ lắc đầu, không tỏ lộ sự mềm yếu nhưng trong lòng nàng là nỗi bi ai khó thể diễn tả. Nàng nói với anh, bằng suy nghĩ bấy lâu và cũng là trở lực của chính nàng:
- …Trong gia đình này em là một người chị, phải gương mẫu cho một bầy em gái nhìn vào, em sẽ làm sao khuyên dạy em mình trong khi chính em lại vi phạm vào những lỗi lầm, đó là lý do em không dám làm theo lời anh nói. Với em cách duy nhất là phải chờ đợi.
- Chờ đợi? Anh nghĩ rằng em chưa thật sự yêu anh, tình yêu có thể sống bằng sự quá tỉnh táo của em sao?
- Nhưng không có nghĩa sự mù quáng mới nói lên một tình yêu đích thực.
Sự bất đồng ấy khiến anh và nàng giận hờn nhau, dù không nói lời chia tay nhưng người này tránh mặt người kia, đến khi nàng nhận ra sự trống vắng trong tim mình vì thiếu anh thì đã muộn. Anh đã như cánh chim vút bay ra khỏi chiếc lồng tình yêu của hai người, khuất xa chân trời…
Để xua đi dòng ký ức tuôn về, nàng rời chỗ ngồi để lấy ra một tấm ảnh cũ có dòng chữ phía sau “Ngày di hành trong tuần lễ thứ 5. Tặng em”. Trao tấm ảnh cho anh, nàng hỏi:
- Anh còn nhớ tấm ảnh này không?
- Đó là nét chữ của anh, sao không nhớ!
- Em trả lại cho anh đó. Nón sắt, ba lô, giày saut, áo trận. Hình ảnh mà em từng yêu quý! Giờ không còn là của em nữa…
Anh nhìn chăm chú vào tấm ảnh đen trắng, người tân binh ôm súng ngồi bên chiếc lều dã chiến trên đồi Tăng Nhơn Phú:
- 20 tuổi! Một phần ba số tuổi của mình bây giờ. Ngày ấy lên đường vô tư biết bao…
Anh chợt nhớ một giai điệu xưa kia nàng hay hát:
- …Em còn nhớ bài hát “Đời là vạn ngày sầu…”…
Nàng cất giọng khe khẽ tiếp lời anh
- …biết tìm anh lối nào, ta quen nhau bao lâu nhưng tình đã có gì đâu…
Nàng lấy cây đàn Guitar bấm một hợp âm, rồi hát như vẫn thường một mình trong những đêm quạnh quẽ. Tất cả đều đã muộn, đâu còn lối nào cho nàng quay lại ngày xưa để chọn một quyết định khác. Anh quẹt nhanh hai mắt mình rồi chớp chớp mi, lãng tránh ánh mắt của nàng.
- …đã có lúc nào em thấy hối tiếc vì đã từ chối anh?…
Nàng gật đầu, thú nhận:
- Có chứ anh, rất nhiều lần mỗi khi hồi tưởng lại. Nhưng chỉ là lúc xưa thôi, còn bây giờ, … thời gian có thể xoa dịu nhiều thứ mà.
- Ngày ấy anh là một kẻ sa cơ lỡ vận, cứ khư khư ôm mặc cảm. Chỉ biết suy nghĩ cho mình mà không chịu suy nghĩ cho hoàn cảnh của em, bởi thế anh ra đi mà không hề biết em sẽ ra sao trong những ngày ấy. Anh… anh thật đáng trách.
Nàng an ủi anh:
- Chuyện đã qua lâu rồi, mọi thứ chẳng phải đang rất tốt đó sao? Anh đừng bận tâm nữa, em rất hiểu tâm trạng của anh hiện giờ. Nhưng hãy để cuộc tái ngộ này là để bỏ qua những lỗi lầm (Nàng cất tiếng cười nghe nghèn nghẹn) Và nếu còn sống để còn gặp nhau lần nữa, anh biết lúc đó chúng ta sẽ thế nào không?
Anh hỏi lại:
- Thế nào hả em?
- Anh hỏi em (Nàng giả giọng run run của người già) Bà có khoẻ không? Em trả lời anh: Cơm đâu mà ăn, tui chưa... nấu!
Anh cười theo nàng:
- Vì nghễnh ngãng quá rồi em nhỉ?
- …thật ra chúng ta chia tay do duyên số một phần, cái chính là do tính tình của em và anh có quá nhiều điểm tương đồng…
Anh ngạc nhiên:
- Sao lại vì quá tương đồng?
- Đúng đó anh ạ. Lúc ấy tính tình của em và anh quá giống nhau ở chỗ “Nông nổi, tự ái, ích kỷ và cố chấp!”
- Em còn có thể pha trò sao?
- Cũng may mà mình còn cơ hội gặp lại để cởi mở lòng mình…
- Anh muốn biết một điều.
- Anh hỏi đi!
- …hiện giờ em nghĩ sao về anh?
- Nghĩ về một người đang có một cuộc sống vật chất đầy đủ, tự do làm cái mình muốn, nếu đừng mơ mộng những điều viễn vong, bằng lòng với những thứ mình có thì người bạn cũ này của em đang hạnh phúc. Em thật lòng mừng khi anh được như vậy.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Còn có thể nào khác? Khi hai chúng ta đang đứng ở hai ngả đường, có chăng là đang cùng nhìn lại một thời quá cũ, đến nỗi nhiều hình ảnh đã nhạt phai. Cuộc đời này quá buồn, đeo mang thêm một nỗi niềm là tự đưa tâm hồn mình vào ngõ cụt. Giờ thì em nghĩ sao về anh ư? Em nghĩ anh đã khôn ngoan trong quyết định của mình, nếu xưa kia anh không rời xa em, thì bây giờ cuộc sống của anh có thể rất bế tắc.
- Dù rất muộn, nhưng anh vẫn muốn nói lời xin lỗi em.
- Em hết giận anh lâu rồi, nên lời xin lỗi không cần đâu anh…
Nàng tiếp tục chăm chú vào những dây đàn “…ôi! ước mơ nhiều cũng thế thôi, đời chỉ làm bạn cùng sương gió, nghe gió đêm từng cơn ru cô đơn…”.
Buổi trưa này bất chợt, thấy những bóng nắng xuyên qua nhành cây bên hiên nhà, gió thổi nhẹ vài chiếc lá tình cờ rơi xuống tạo nên những thanh âm mơ hồ như không thực. Làm sao biết đó là chiếc lá nào trên những nhánh cây đã khô héo qua bao mùa mưa, nắng. Nàng muốn giữ, không bao giờ muốn lãng quên dù trái tim này đầy chật, ứ tràn. Dù chẳng còn gì ngoài những dòng chữ in hằn trên giấy, ở đó nỗi lòng nàng phơi bày. Tình yêu nào như gió thoảng, như hương tan. Người lại mịt mờ xa ngái chân trời. “Nhưng thôi, tiếc mà chi chim rồi bay, anh rồi đi...”
Nàng nghiêng mặt vào mái tóc, đôi vai rung lên vì cảm xúc đang che giấu. Anh đến như đem thêm nỗi buồn để nén chặt vào chỗ trống trong tâm hồn nàng, nhưng điều ấy chỉ một mình nàng không ai biết, không ai hay.
oOo
Một sáng nào thức dậy, thấy một sợi tóc bạc bơ vơ nằm trên gối. Sợi tóc đã theo nàng chuyên chở những nỗi buồn, đau đớn của phận làm người. Sợi tóc rơi xuống như chiếc lá vàng úa rơi trong một buổi thu tàn báo hiệu mùa đã vãn. Làm sao mà biết đó là sợi tóc nào trong mái tóc dài rũ trên vai nàng suốt một thời thanh xuân. Vâng! Làm sao mà biết được, như trong vô vàn ảnh hình trong quá khứ, có dấu yêu nào đã phai mờ mà tôi không hay! Tôi phải giữ lại bằng cách nào khi thời gian quá dài có lúc sẽ vô tình tẩy xóa.
Nàng nằm im úp mặt vào gối, biết một nơi nào đó xôn xao, anh đang chuẩn bị lên đường với những tình thân tay bắt. Anh có dõi mắt tìm kiếm dù biết có một người không đến? Người ấy đang đứng trên dốc cao cuộc đời mình nhìn xuống phía bên kia, ở đó sương mù trùng vây, mịt mờ hư ảo.
Hồ Thuỵ Mỹ Hạnh
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
"Người Đã Đi Rồi…"
ReplyDeleteTôi đọc và thấy niềm thương cảm. Đây không phải chuyện riêng của hai người, mà như mọi mối tình đã tan vỡ theo vận mệnh của đất nước, rất nhiều...