Giao Chỉ
Sau cùng, suốt 30 năm tạp ghi, viết về cựu chiến binh, viết về thuyền nhân,
viết về nước Mỹ, viết về Việt Nam Cộng Hòa, lần này tôi được yêu cầu viết về
một mối tình. Nói cho chính xác, viết về chuyện tình của cô nữ quân nhân
thuộc hàng thấp nhất của hạ sĩ quan.
Cô hạ sĩ nhất của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa tên Lý thị Thương Uyên hiện cư
ngụ tại Oklahoma City với Area code 405, giữa cơn giông bão mùa Xuân năm
2010 đã kể lại chuyện đời lính của phụ nữ Việt Nam. Cuộc đời của chính cô.
Cô phàn nàn rằng sao không thấy bác viết về chuyện hạ sĩ quan binh sĩ. Không
viết về người lính nữ quân nhân thực sự sống chết tại các đơn vị. Sao bác
không viết về chuyện của em...
Cô Uyên gửi thư cho Dân sinh Radio sau khi nghe loạt bài về Thủy Quân lục
chiến và trận Quảng Trị. Phải chăng cô biết gì về Quảng Trị. Không. Cô gái
suốt đời là học sinh và suốt đời đi lính chỉ quanh quẩn ở Hậu Giang và miền
Đông Nam Phần, chẳng biết gì về cao nguyên, duyên hải hay miền Trung Việt
Nam.
Nhưng cô có liên hệ rất nhiều với người yêu thủy quân lục chiến, cô nghĩ
rằng trận Quảng Trị là trận của người lính mũ xanh. Cô muốn gửi di vật của
trung úy Thủy quân lục chiến Bùi Năng Vũ về cho viện Bảo Tàng tại San Jose.
Lá thư viết như sau:
"Kính gởi bác Giao Chỉ."
"Em tên thật là Lý thị Thương Uyên hiện ở Oklahoma, xin gởi một kỷ niệm nhỏ
đến bác. Mong nó được lưu giữ. Đã 40 năm qua em giữ nó như báu vật. Qua bao
nhiêu cuộc bể dâu nó vẫn ở bên mình. Không biết bao lần em đã tự hỏi nếu một
mai chết đi thì nó sẽ ra sao? Có thể bảo con trai liệm chung trong quan tài
cho mẹ. Khi sang thế giới bên kia em sẽ gặp Vũ để trả lại cho anh. Nhưng
cuộc đời này làm sao biết được ngày mai. Vậy xin bác giữ lại và đặt vào chỗ
nào đó cho em yên lòng."
"Kỷ vật nhỏ bé gửi kèm theo chỉ là bài thơ do trung úy Thủy quân lục chiến
Bùi Năng Vũ tặng em cuối mùa thu 1970, lúc đó đơn vị gốc của anh Vũ ở căn cứ
Sóng Thần, khu Rừng Cấm, thuộc Tiểu Đoàn Ó Biển. Vũ đã chết ở trại tập trung
Đà Lạt năm 1978. Đây là số điện thoại của Uyên (405).............."
Đính kèm là bài thơ của anh Sĩ quan Thủy quân lục chiến viết chữ rất đẹp,
trên những tờ giấy màu xám mỏng bỏ trong 1 bao thơ đơn sơ cũ kỹ. Góc bao thơ
đề: "Vũ, thủy quân lục chiến. Gửi cho Thương Uyên."
Phía dưới là hàng chữ: "Nhờ Chỉnh chuyển dùm. Cám ơn."
Bài thơ mở đầu như sau:
Lời hứa buổi hoang sơ tương ngộ.
Chỉ một lần xin nhớ đến trăm năm...
oOo
Đọc xong lá thư của cô Uyên, đọc xong bài thơ của anh Vũ, tôi nghĩ đến người
lính trẻ đã chết trong ngục tù. Nghĩ đến người nữ quân nhân còn sống ở miền
giông bão Hoa Kỳ. Bèn quay số 405..... hỏi thăm.....
Câu chuyện tình được bắt đầu kể lại.
Uyên quê ở Tân Châu, Hồng Ngự thuộc miền quê Châu Đốc, chưa học hết trung
học nhưng có tên thật đẹp như bút hiệu nên cuộc đời cũng gặp nhiều phiền
phức. 16 tuổi lên Sài Gòn ở nhà cậu mợ. 18 tuổi ghi tên vào học lớp hạ sĩ
quan nữ quân nhân. Năm 70 ra trường nhưng vì thường cậy có chút nhan sắc lại
ba gai nên không được mang cấp bậc trung sĩ. Cô chỉ tốt nghiệp hạ sĩ rồi
được gửi đi Vũng Tàu học đánh máy ở trường Truyền Tin.
Tại đây cô gặp thiếu úy Vũ, dân Bắc kỳ. Anh được Thủy quân lục chiến đưa về
học lớp sĩ quan truyền tin. Mối tình kéo dài suốt thời gian cả 2 người theo
học tại Vũng Tàu. Cô Uyên hỏi bác Giao Chỉ có biết đại tá Tạo chỉ huy trưởng
trường truyền tin không. Có, bác Tạo trước đây ở San Jose, nhưng bác đã chết
rồi. Cô khóa sinh khoe rằng em được bác Tạo cho chụp hình nữ quân nhân
truyền tin đang học đánh máy để treo trên tường. Như vậy chắc cô lính trẻ có
nhan sắc ăn ảnh đáng được chụp hình quảng cáo cho binh chủng.
Cô kể tiếp rằng mối tình với Vũ là mối tình đầu đẹp đẽ nhất. Khi trung úy đi
hành quân Cam bốt, cô Uyên đến thăm hậu cứ trại Cấm, Sóng Thần đã được các
bạn đồng nghiệp cho vào phòng truyền tin nói chuyện với người yêu qua siêu
tần số hành quân. Nhưng rồi những ngày vui qua mau. Tình đầu không phải là
tình cuối.
Một hôm Uyên khám phá ra rằng Vũ thực ra đã có người yêu. Đó là cô Sương quê
Mỹ Tho, nữ điều dưỡng ở quân y viện Vũng Tàu. Sương quen Vũ từ khi anh nằm
tại bệnh viện này. Uyên là người đến sau nên cô quyết định chia tay mối tình
đầu đầy nước mắt. Vũ ra vùng hỏa tuyến. Uyên đổi về quân đoàn III. Rồi sau
cùng cô đổi về tiểu khu Kiến Hòa thuộc quân đoàn IV. Cô xin đi thật xa miền
Đông, nhưng vẫn nhớ Vũ và giữ mãi bài thơ tỏ tình năm 70.
Từ Hạ Lào trở về, Vũ lấy Sương, mối tình đầu của anh. Năm 1973 Uyên lấy
thiếu úy Nhiều, một sĩ quan hải quân, phục vụ trên chiến hạm Trần Khánh Dư.
Từ đó Uyên yên phận làm vợ của người lính biển. Khi mang bầu đứa con đầu
tiên, anh chồng sĩ quan hải quân lênh đênh trên biển Đông đã dặn vợ đẻ con
gái đặt tên Cam Tuyền, con trai đặt tên Hoàng Sa. Cam Tuyền cũng là tên một
hòn đảo của Hoàng Sa. Và đứa con trai Hoàng Sa đã ra đời tại Mỹ Tho. Hai vợ
chồng cùng khoác chiến y nhưng chiến tranh đã chia cắt gia đình thành nhiều
mảnh. Chồng hải quân sống trên đại dương. Vợ trực gác tổng đài tại mặt trận
xình lầy Bến Tre. Con trai Hoàng Sa gửi về cho bà nội nuôi ở Châu Đốc.
Cô Uyên tiếp tục hăng hái kể chuyện nhà binh.
Sau mối tình đầu dang dở, cô và chị Sương nay là vợ của Vũ đã gặp nhau nối
thành tình bạn gái. Cuộc đời nữ quân nhân, với cấp bậc hạ sĩ rồi vinh thăng
hạ sĩ nhất đã dành cho cô Uyên những kỷ niệm không bao giờ quên được. Cô đã
từng là hoa hậu của các chiến binh độc thân trong đơn vị từ binh sĩ đến hạ
sỹ quan. Vì mang cấp hạ sĩ, cô cai Uyên gần gũi với đa số lính tráng hơn là
các sĩ quan nữ quân nhân.
Những đêm hỏa châu làm việc dưới hầm truyền tin tiểu khu. Những anh lính ca
vọng cổ tán tỉnh. Những lời hò tình tứ qua máy truyền tin lẫn trong tiếng
pháo kích. Hỏa châu sáng rực chân trời. Chưa bao giờ cô lại thấy nhớ đời
lính như vậy.
Nhưng rồi tháng 4-75 oan nghiệt chợt đến. Anh Vũ, Bắc Kỳ bỏ Sóng Thần từ
biệt cô Sương đi trình diện vào tù trên Đà Lạt. Anh Nhiều, Nam kỳ bỏ vợ con
ở Châu Đốc đi tù trong Đồng Tháp. Bộ binh cũng vào tù, Hải quân cũng vào tù.
Cô lính trẻ có tên như tài tử nhưng chỉ mang cấp bậc hạ sĩ nhất nên không
phải đi tù. Dù vậy cô vẫn nhớ thương quân đội Cộng Hòa. Một lần chị Sương
ghé Mỹ Tho gặp Uyên báo tin anh Vũ đau nặng trong trại tù. Chị em cùng đi
tìm mua thuốc tiếp tế. Mấy tháng sau, Sương ghé lại với ngón tay đeo 2 chiếc
nhẫn cưới. Cô vừa đi chôn chồng sau khi nhận xác từ trại tập trung. Anh lính
trẻ Bắc Kỳ chết đi để lại cho những cô gái miền Tây di vật cuối cùng. Cô
Sương còn cặp nhẫn. Cô Uyên có lá thư tình. Anh Vũ chết rồi. Cô Sương trợ tá
quân y không bao giờ lên Đà lạt nữa. Cô Uyên truyền tin còn đi thăm nuôi
chồng 3 lần ở Đồng Tháp. Rồi anh Nhiều trở về. Thêm 1 đứa con trai ra đời,
anh cựu sĩ quan hải quân tuy ra tù "cải tạo" nhưng vẫn còn nhớ mãi biển Đông
nên đặt tên con trai thứ hai là Trường Sa.
Năm 1992 gia đình anh Nhiều và cô Uyên đem cả Hoàng Sa và Trường Sa qua Hoa
Kỳ theo diện HO 9. Hai vợ chồng cùng đi làm và nuôi con ăn học.
Nhưng sao cuộc sống hòa bình ở Hoa Kỳ không giống như thời kỳ chiến tranh ở
Việt Nam. Vợ chồng không còn hòa thuận nên chỉ ở được với nhau thêm 4 năm
tại Mỹ rồi chia tay. Lần lượt những đứa con trai trưởng thành đi theo bố về
Texas làm ăn. Anh Nhiều có vợ mới. Cô Uyên còn lại ở Oklahoma một mình.
Cháu Hoàng Sa lập gia đình, có 2 đứa con nhưng rồi vợ chồng nó cũng chia
tay. Lúc còn ở với nhau, vợ chồng con trai đưa cháu về thăm bà nội. Đó là
những giây phút hạnh phúc nhất của cô hạ sĩ nhất Thương Uyên. Nhưng bây giờ
chúng nó bỏ nhau. Vợ Hoàng Sa đưa con về bà ngoại. Cha con nó còn ít gặp
nhau. Chẳng ai còn ngó ngàng gì đến bà nội trẻ cô đơn nhớ đám cháu quay quắt
đêm ngày. Năm nay cô mới 60 tuổi. Còn lâu mới lãnh tiền già. Cô cựu chiến
binh Việt Nam Cộng Hòa vẫn đi làm tự nuôi thân. Cuối năm 2009 cô bị té trong
hãng nên phải nằm nhà, lãnh tiền thương tật vì tai nạn lao động. Suốt ngày
chỉ quanh quẩn trong nhà. Mùa Đông 2009 mưa bão triền miên chẳng ra khỏi
nhà. Trải qua cái TẾT cô đơn, cô Uyên nghe đài Radio nói về Thủy quân lục
chiến đánh trận Quảng Trị 38 năm về trước. Cô bèn đi tìm lá thư tình của
Trung úy Vũ, cô nghĩ đến ngày mai rồi mình cũng qua đời trong quạnh hiu giữa
mùa tuyết phủ nơi xứ lạ quê người.
Những đứa con Hoàng Sa và Trường Sa thân yêu của cô cũng đang bận rộn bươn
trải với cuộc đời mới. Chỉ còn lại một mình, chợt nhớ về mối tình ở trường
truyền tin, những vần thơ rất lãng mạn và ngây thơ của người lính trẻ Bắc
kỳ. Cô hỏi bác Giao Chỉ rằng nếu bây giờ, đã gần 40 năm rồi, cô vẫn còn thấy
nhớ thương mối tình đầu thì có phải tội lỗi không?
Không, cô cựu chiến binh Việt Nam Cộng Hòa của tôi, cô hạ sĩ quan truyền tin
của tiểu khu Kiến Hòa, nàng cai xếp của tiểu đoàn truyền tin diện địa quân
đoàn IV, cô không làm điều gì sai quấy khi ngồi than khóc cho chuyện tình
gần 40 năm về trước. Anh chàng Trung úy Bùi Năng Vũ rất xứng đáng để cô gái
Tân Châu ngồi khóc ở Oklahoma, nhớ về những ngày hai đứa ngồi bên hàng dừa ở
bãi sau Vũng Tàu. Anh thấy hình em treo trên tường ở phòng học đánh máy
trong trường truyền tin. Trung úy thủy quân lục chiến Bắc Kỳ tạm quên cô
Sương y tá bên quân y viện để gửi thư tán tỉnh cô khóa sinh truyền tin xinh
đẹp. Chàng ký tên bút hiệu Châu Nguyên năm 1970 gửi bài thơ cho Lý thị
Thương Uyên.
Lời hứa buổi hoang sơ tương ngộ.
Chỉ một lần xin nhớ đến trăm năm.
Đó là đoạn mở đầu. Và đây là những trích đoạn tiếp theo:
Bụi đường và tháng ngày còn đó.
Gởi cho Uyên làm kỷ niệm chia ly
Mai anh đi, nghe thời gian rũ cánh
Kiếp phong trần cháy đỏ trên tay
Đắng cay cho trọn tháng ngày
Cung thương một gánh, tình sầu chưa nguôi...
..............
Đá trong ly, đá tan thành rượu
Rượu lên men, rượu ngọt lịm môi...
...............
Có một ngàn vì sao
Nằm trong đáy mắt
Như một ngàn hỏa châu thắp sáng
Như một ngàn đóm thuốc trong đêm...
................
Em ơi! Thương Uyên! Anh là người lính
Mà số trời đã định, cho một cuộc sống
Với quá khứ là tủi nhục,
Hiện tại là đắng cay
Và tương lai chỉ là nấm mồ không tên nơi chiến địa...
Châu Nguyên, cuối thu 70.
Với lá thư tình não nuột như vậy, anh trung úy thủy quân lục chiến đã chiếm
được trái tim cô gái Tân Châu. Và như chúng ta đã nghe cô hạ sĩ truyền tin
kể lại, khi khám phá ra anh trung úy Bắc Kỳ bắt cá hai tay, cô đã bỏ đi để
buộc anh phải trở lại với mối tình đầu. Để anh lấy chị Sương, người con gái
Mỹ Tho.
Cô Uyên nói rằng, thưa với bác, em nhường Vũ cho chị Sương, nhưng em hỏi bác
vì bác cũng là Bắc Kỳ, thơ này có phải thực lòng của anh Vũ không. Có phải
thơ của Vũ làm không? Bác trả lời rằng, thơ này nhiều phần chính Vũ đã làm.
Bác chưa từng đọc được lời thơ này ở đâu cả. Rất chân thành tuy cũng có phần
cường điệu.. Người lính trên khắp thế giới đều vẫn thường đưa cái chết ra để
dọa dẫm người tình và dọa dẫm cả chính mình. Ngày xưa, ở tuổi 20, mới vào
quân đội, Vũ cũng là hình ảnh của những anh Bắc Kỳ như bác... Anh nào cũng
thơ thẩn bước vào đời. Thơ không làm được thì chép thơ thiên hạ tán đào. Bây
giờ nhớ lại, ngượng chín cả người.
Quí vị đã nghe tôi kể chuyện của cô Uyên với nội dung không phải là một bi
kịch ai oán não nùng. Không hề có những tình tiết éo le rắc rối. Nhưng mối
tình đầu đã làm cô tưởng nhớ về những năm còn trong quân đội. Tuy bom đạn
triền miên nhưng sao lại quyến rũ như vậy. Dù cô chỉ là 1 người lính đàn bà.
18 tuổi nhập ngũ, 25 tuổi tan hàng, với 7 năm quân vụ. Bây giờ đã 35 năm sau
cô vẫn còn nhớ mãi về đời lính.
Bác có nhận giữ hộ lá thư của anh Vũ không. Cô gái Tân Châu hỏi tôi như vậy.
Trả lời rằng, bác sẽ lưu giữ trong Museum câu chuyện tình của anh chị. Xin
gửi kèm cho bác vài tấm hình kỷ niệm. Báu vật quý giá của cô sẽ là di vật
của Việt Nam Cộng Hòa. Ở đây không phải chỉ toàn là những trận đánh oai
hùng. Phải có cả những câu chuyện tình hết sức đơn giản như mối tình của cô
Uyên với anh Vũ, chuyện vợ chồng của anh Vũ với chị Sương. Chuyện chia tay
của cô Uyên với anh Nhiều. Những đứa con mang tên Hoàng Sa và Trường Sa. Và
sau cùng là chuyện cô gái cựu chiến binh, cô cai xếp Việt Nam Cộng Hòa giữa
trời mưa bão mùa đông Oklahoma ngồi khóc cho mối tình 40 năm về trước.
Thưa bác, bây giờ em phải làm gì, cô Uyên hỏi tôi lần nữa.
Tôi trả lời rằng: Trung úy Vũ là người yêu đầu tiên của cô năm 1970 và bây
giờ sẽ là người yêu cuối cùng vào năm 2010. Trong đoạn cuối của bài thơ, Vũ
đã viết rằng tương lai của anh chỉ là nấm mồ không tên nơi chiến địa.
Vậy cô Uyên hãy thắp cho anh Vũ một ngọn đèn.
Ngọn đèn tưởng niệm...
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn...
Hãy thắp cho em một ngọn đèn...
Hãy thắp cho nhau một ngọn đèn...*
* thơ Nguyễn Đình Toàn
Giao Chỉ
San Jose
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment