Người thợ đốn củi rất nghèo
Gia tài chỉ có chiếc rìu mà thôi
Đốn củi cả một ngày trời
Giờ đã mỏi mệt rã rời chân tay.
Những nhát búa lúc cuối ngày
Không còn chặt mạnh vào cây nữa rồi
Trời chiều mệt mỏi rã rời
Xẩy tay khiến chiếc rìu rơi xuống hồ.
Than ôi, làm sao bây giờ
Hồ sâu thăm thẳm có mò được đâu
Hai tay vò chặt vào nhau
Lòng buồn vô hạn, lệ sầu tuôn rơi.
Phải chăng động đến lòng trời
Vị thần hiện đến có lời hỏi han
Anh thợ thưa chuyện rõ ràng
Thần liền lặn xuống rìu vàng tìm ra.
Thần hỏi "Có phải đây là
Chiếc rìu anh vẫn đem ra để dùng."
Anh thợ thành thật thưa rằng
"Thưa đây không phải đồ dùng của tôi."
Thần liền lặn xuống một hồi
Đem lên rìu bạc cho người thợ coi
Anh thợ thành thật trả lời
"Chiếc rìu cán gỗ của tôi rất thường."
Thấy người thành thật mà thương
Thần lại lặn xuống, rìu thường đem lên
Anh thợ vui vẻ nói liền
"Cám ơn thần có công tìm cho tôi."
Hài lòng, thần mới ngỏ lời
"Rìu vàng, rìu bạc cả đôi là quà
Tặng cho ngươi, kẻ thật thà
Lòng thành thật đó đáng là thưởng ban."
Chuyện này lan rộng khắp làng
Tham lam nhiều kẻ lại toan tính thầm
Đem rìu giấu kín trong rừng
Giả vờ khóc lóc xin thần giúp cho.
Rìu vàng họ cứ nhận vơ
Nhưng thần mắng họ là đồ tham lam
Cú đầu rồi đuổi về làng
Rìu vàng chẳng được lại mang u đầu.
Thế rồi sáng ngày hôm sau
Cái rìu họ giấu, biến đâu mất rồi
Thành thực là cách ở đời
Tham lam thì lại mất toi của mình.
Bùi Phạm Thành
(ngày 31 tháng 3 năm 2021)
Mercury And The Woodman
by Aesop
A poor Woodman was cutting down a tree near the edge of a deep pool in the
forest. It was late in the day and the Woodman was tired. He had been
working since sunrise and his strokes were not so sure as they had been
early that morning. Thus it happened that the axe slipped and flew out of
his hands into the pool.
The Woodman was in despair. The axe was all he possessed with which to
make a living, and he had not money enough to buy a new one. As he stood
wringing his hands and weeping, the god Mercury suddenly appeared and
asked what the trouble was. The Woodman told what had happened, and
straightway the kind Mercury dived into the pool. When he came up again he
held a wonderful golden axe.
"Is this your axe?" Mercury asked the Woodman.
"No," answered the honest Woodman, "that is not my axe."
Mercury laid the golden axe on the bank and sprang back into the pool.
This time he brought up an axe of silver, but the Woodman declared again
that his axe was just an ordinary one with a wooden handle.
Mercury dived down for the third time, and when he came up again he had
the very axe that had been lost.
The poor Woodman was very glad that his axe had been found and could not
thank the kind god enough. Mercury was greatly pleased with the Woodman's
honesty.
"I admire your honesty," he said,
"and as a reward you may have all three axes, the gold and the silver
as well as your own."
The happy Woodman returned to his home with his treasures, and soon the
story of his good fortune was known to everybody in the village. Now there
were several Woodmen in the village who believed that they could easily
win the same good fortune. They hurried out into the woods, one here, one
there, and hiding their axes in the bushes, pretended they had lost them.
Then they wept and wailed and called on Mercury to help them.
And indeed, Mercury did appear, first to this one, then to that. To each
one he showed an axe of gold, and each one eagerly claimed it to be the
one he had lost. But Mercury did not give them the golden axe. Oh no!
Instead he gave them each a hard whack over the head with it and sent them
home. And when they returned next day to look for their own axes, they
were nowhere to be found.
Honesty is the best policy.
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment