1
Ban sáng tôi đứng lên thì trời mọc
Ba bề bốn bên thật thà là trơ trẽn
Nhưng em đã đến đầu tiên
Dáng em ấm mặt trời hồng
Nắng mới mừng rơn chào đón
Người mất gặp người.
Ô hay thoáng đấy đâu rồi
Em, em sao vội vàng giở gót?
Tiếng chân hoang còn đây
Vang vang khua xào xạc lá đường cây
Ngổn ngang tơ còn giăng khắp lối này
Loạng choạng bước ai chìa tay tôi nắm
Bóng em rồi tít mù khơi thăm thẳm
Nắng quái theo chân bước âm thầm
Người lại mất người…
Hồn ới ơi
Nửa thiên đường đã cấm
Mộng hoàng lương loãng mất cũng đành thôi
Tàn hương khói lạnh nhớ nhung hời
Đong bao giờ đầy
Vời vợi ngày không?
2
(Lời cảm khái từ thớt voi Phi châu bị chủ triền miên đầy đọa vừa được dân
giải thoát. Tiểu-Bình)
Ôi sướng thế!
Người ơi tôi đã thoát,
Đôi vạn ngày chết kẹp giữa cùm gông.
Da cằn thêm dầy thêm tuổi chất chồng,
Đời sao nỡ hành nhau không biết sót?
Tôi mới thoát giờ đây tôi đã thoát,
Ân nhân ơi rau mía có đầy không?
Còn bao nhiêu kiếp cá chậu chim lồng?
Qùy xin người thương tôi, thương họ với!
Ban mai cười cùng bầy chim lúi húi,
Em chim ơi nhắn ai đấy giùm tôi.
Đừng thỏa thuê trên thân xác ngậm ngùi,
Lũ chúng tôi thèm như người yên sống.
Đời hoang dại đời vô thường biến động,
Góp cân bằng sinh thái với người xa.
Chúng sinh ta vui hưởng lộc trời già,
Chung hạnh phúc,
Mang ơn người nghĩ lại.
3
“Nàng ơi nàng hỡi nàng à!
“Giữa hàng lụa lĩnh nàng là gấm thêu.
Vôi bì phấn ngẫm đã nhiều,
Lọ là chau chuốt mới siêu lòng người.
Duyên đưa từ khóe miệng cười.
Đơn sơ hoa chẳng khoe tươi khác vời.
Tự nhiên hương, ngất ngây đời,
Cho người thắp nến giữa trời tìm hoa…
4
“À ạ à ơi!
“Em tôi buồn ngủ buồn nghê,
“Buồn ăn cơm nếp cháo kê thịt gà.
“Ăn phải cái trứng ba ba,
“Nó về nó chửi thằng cha con rùa.
Mơ gần em lại mơ xa,
Mong cho chóng nhớn mà ra với đời.
Công danh nghĩa vụ bời bời,
Hiên ngang gánh vác giữa trời nước non…
“À ơi dậy bú đi con!
“Chưa ra đồng kịp mẹ còn chưa yên.
Cháo hoa kê mãi chưa rền,
Mẹ ơi sữa mẹ là tiên con chờ.
5
Bướm đây khổ hải trầm luân,
Hoa phong nhụy đượm tình trần chẳng thay.
Hồng tô điểm lục cánh này,
Vờn con thuyền mộng ngày ngày trót sang.
6
Trời xanh xanh ngắt như mơ,
Dưới trần mái ngói nhạt mờ mắt ai.
Người ơi sao chẳng đoái hoài,
Ngồi đây chụp lấy một vài hình yêu.
Xuân bước đi với dáng Kiều,
Để cho nội cỏ buồn thiu sắc mầu!
7
Nón em cầm bài thơ lồng chưa đọc,
Mải nhìn môi chết lặng nụ cười thương.
Hoa sưa rơi chan nắng tạt ven đường,
Chầm chậm với! Nhịp bộ hành tôi đếm.
Thoảng hương nồng vị ngọt ngào xâm chiếm,
Ngón tay mềm đang xiết lấy hồn nhau.
Dáng hồng nghiêng lao đao cả trời nào,
Thầm thì gió lời nào trao muốn ngất?
Xin nắng chiều đưa đường mình khoan tắt,
Tôi - em còn hàng vạn bước về đây.
Về bên nhau hoa sưa rải vơi đầy,
Áo em dài còn đong đưa gót guốc.
Tiểu Bình
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment