Gặp Gỡ - Meeting
MeetingThe snow will bury roads And houses to the roofs. If I go to stretch my legs, I see you at my door. In a light fall coat, alone, Without overshoes or hat, You try to keep your calm, Sucking your snow-wet lips. The trees and fences draw Far back into the gloom. You watch the street, alone Within the falling snow. Your scarf hangs wet with snow, Your collar and your sleeves, And stars of melted flakes Gleam dewy in your hair. A shining wisp of hair Lights suddenly your face, Your figure in the cold, In that thin overcoat. Flakes gleam beneath your lashes And anguish in your eyes. You were created whole, A seamless shape of love. It seems as if your image Drawn fine with pointed steel Is now in silver lines Cut deep within my heart. Forever there you live In your true humility. It does not really matter If the world is hard as stone. I feel I am your double, Like you outside, in dark. I cannot draw the line Dividing you from me. For who are we, and whence, If their idle talk alone Lives long in aftertime When we no longer live? BORIS PASTERNAK (1890-1960) (Translated by EUGENE M. KAYDEN in THE POEMS OF DOCTOR ZHIVAGO) |
Gặp GỡTuyết vùi chôn những lối mòn Và rơi phủ trắng trên muôn mái nhà, Khi anh dạo bước chân qua Thấy em bên cửa thướt tha bóng hồng. Đơn côi manh áo thu phong Chân trơ hài lạnh, đầu không mũ hàn, Vẻ thản nhiên, dáng bình an Đôi bờ môi nhấm tuyết tan ướt mềm. Hàng cây bờ dậu im lìm, Xa, buồn, ảm đạm như chìm trong sương, Em nhìn hiu quạnh phố phường Bóng cô đơn giữa tuyết vương khắp trời. Tuyết rơi làm ướt em tôi Ướt khăn, ướt áo, ướt người tôi thương, Một trời hoa tuyết vấn vương Long lanh tinh tú gieo sương mái đầu. Tóc mây óng ánh tươi màu Khuôn trăng xinh đẹp chợt đâu rạng ngời, Dáng em vùng lạnh chơi vơi Phong phanh áo khoác giữa trời giá băng Bờ mi tuyết đọng sáng ngần Sáng thêm đôi mắt sầu dâng võ vàng. Từ em sáng tạo vẹn toàn Tình yêu hình tượng vô vàn tinh nguyên. Dường như nếu bóng hình em Vẽ bằng thép nhọn dễ chìm nét hoa Thì giờ đây cũng khó nhòa Khắc sâu nét bạc đậm đà tim anh. Ấp e nơi đó mộng lành Bóng em sống mãi, chân thành, khiêm cung, Mặc cho trần thế mịt mùng Khó khăn gian khổ chập chùng sá chi. Trong anh tâm tưởng mãi ghi Rằng hai ta chẳng cách ly bóng hình, Anh đâu vạch được đường tình Phân ranh đôi lứa chúng mình lìa xa. Cội nguồn, lai lịch chúng ta Có chăng ai biết cũng là thế thôi, Mai này còn mãi chuyện đời Dù đôi ta hết rong chơi cõi trần. Tâm Minh Ngô Tằng Giao (chuyển ngữ) |
Post a Comment