Tháng tư, có kẻ buồn như chết,
Trước biển hờn căm gọi đất trời.
Mặc sóng bạc đầu đang cuồng nộ,
Đưa mắt buồn nhìn khắp biển khơi.
Đêm về thắp nến bày hương án,
Rót rượu ngậm ngùi khúc Nam ai
Chiêu niệm tháng tư bài kinh khổ,
Gọi hồn đất nước, bạn bè ơi.
Tháng tư, chiến mã sầu ai oán,
Buông súng ngậm hờn giữa oan khiên.
Bao nỗi nhục vinh chưa trả hết,
Tiếng NON SÔNG như tiếng sấm rền.
Tháng tư oan nghiệt dòng lệ máu,
Ai khóc miền Nam cuộc binh đao?
Lời nào đau bằng lời bia mộ,
Chiến hữu, anh em lạc phương nào?
Tháng tư năm ấy đầy bi thảm !
Chia cắt vợ chồng, diệt ước mơ.
Bắt bớ, giam cầm không án lệ.
Triệu người vong quốc sống bơ vơ.
Tháng tư người chết không bia mộ
Bao nắm xương khô giữa rừng già
Dấu tích hờn căm chưa được giải,
Vẫn còn oan khúc những hồn ma.
Mỗi năm, một lần tháng tư đến,
Như cứa vào tim mấy lần đau.
Vết cắt oan khiên từ dạo đó,
Rịn suốt bao năm chẳng đổi màu.
Tháng tư, mang nỗi buồn lữ thứ,
Còn biết mong ai để đợi chờ.
Một mai nếu có về cố xứ,
Xin sống một lần với tuổi thơ.
Đã mấy mươi năm làm viễn khách,
Sống kiếp lưu đày nhớ đất quê
Mỗi độ Xuân sang thêm tóc trắng
Bến xưa ơi - Có đợi thuyền về...?
Tháng tư lại đến thêm lần nữa,
Chuyện cũ đau lòng lắm người ơi!
Mùa xuân có nắng sao mà lạnh.
Lạnh buốt giang hà - Lạnh đầy vơi.
Lê Tấn Dương
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment