Shoun thuộc phái Tào Động
Khi ông còn rất trẻ
Cha ông đã mất sớm
Ông phải chăm sóc mẹ.
Ông xây căn nhà nhỏ
Cho Mẹ ở gần bên
Ông chép lại kinh sách
Để có được thêm tiền.
Khi ra chợ mua cá
Về để cho Mẹ ăn
Bị người đời chế giễu
Vì họ đã hiểu lầm.
Mẹ ông nghe được chuyện
Nên cũng muốn đi tu
Ăn chay và giữ giới
Để trở thành ni cô.
Ông giỏi về âm nhạc
Và sử dụng hạc cầm
Mẹ ông cũng giỏi nhạc
Hai mẹ con hòa âm.
Một lần ông đi xa
Thì Mẹ ông qua đời
Tang lễ đã bắt đầu
Ông về kịp tới nơi.
Ông gõ lên quan tài
“Mẹ, con đã về nhà"
Rồi lên tiếng thay mẹ
“Mừng con trở lại nhà."
“Vâng con cũng rất mừng”
Rồi tuyên bố đám tang
Đã xong mọi thủ tục
Để đến giờ hỏa táng.
Khi ông đã rất già
Biết ngày cuối gần kề
Ông bảo chúng đệ tử
Lắng nghe một bài kệ.
Trước di ảnh của Thầy
Và di ảnh của Mẹ
Ông viết bài thơ cuối
Để lại cho hậu thế.
“Năm mươi sáu năm qua
Sống trên dương thế này
Giờ mưa ngừng, mây tản
Trời xanh mảnh trăng đầy.”
Chúng đệ tử quanh ông
Cùng tụng kinh lâm râm
Bài kinh còn đang tụng
Ông đã thoát đường trần.
oOo
Khi tâm hồn trong sáng
Ngại gì tiếng thị phi
Như ánh trăng vằng vặc
Không sợ bị mây che.
Sống một đời rất thực
Dù là đã đi tu
Chăm sóc Mẹ chu đáo
Chẳng là thiền đấy ư?
Bùi Phạm Thành
(Ngày 16 tháng 6, 2019)
Shoun là một vị thầy về thiền Tào Động. Khi còn là học trò, bố của Shoun
qua đời, Shoun phải chăm sóc mẹ.
Mỗi khi vào phòng thiền, Shoun luôn luôn mang mẹ đi theo. Vì có mẹ đi
theo, mỗi khi Shoun viếng một tu viện, ông không thể sống chung với các vị
sư khác. Vì vậy Shoun xây một nhà nhỏ để lo cho mẹ. Shoun chép lại kinh
sách, và thi ca nhà Phật, và nhờ đó có được ít tiền để mua thực phẩm.
Khi Shoun mua cá cho mẹ, người ta chế giễu ông, vì người tu hành không
được ăn cá. Nhưng Shoun không màng. Tuy nhiên, mẹ của Shoun thì buồn khi
thấy con mình bị cười chê. Cuối cùng bà nói với Shoun: “Mẹ nghĩ là mẹ sẽ thành ni cô. Mẹ cũng có thể ăn chay được.” Bà trở thành ni cô, và hai mẹ con nghiên cứu kinh sách chung với nhau.
Shoun yêu nhạc và là nhạc sĩ giỏi về đàn hạc, Mẹ shoun cũng chơi đàn hạc.
Những đêm trăng tròn hai mẹ con hợp tấu với nhau.
Có một đêm một cô gái trẻ đi ngang nhà và nghe nhạc. Cảm xúc quá, cô bèn
mời Shoun đến nhà cô đêm hôm sau để đánh đàn. Shoun đồng ý. Vài ngày sau
Shoun gặp lại cô ấy ngoài phố và cám ơn lòng hiếu khách của cô. Mọi người
cười chê, vì Shoun đã đến nhà một cô gái đứng đường.
Ngày nọ Shoun đi thuyết giảng ở một chùa xa. Vài tháng sau ông trở về nhà
và biết mẹ vừa chết. Các bạn hữu không biết tìm ông ở đâu, nên tang lễ đã
bắt đầu.
Shoun bước lên, dùng gậy gõ vào quan tài, nói “Mẹ, con đã về đây.”
Rồi ông trả lời thế cho mẹ “Mẹ mừng con đã về.”
“Vâng, con cũng mừng,” Shoun trả lời. Rồi ông nói mới mọi người
xung quanh: “Lễ tang đã xong. Các bạn có thể hỏa táng.”
Khi Shoun đã rất già, ông biết ngày cuối đã gần kề. Một buổi sáng, ông gọi
các đệ tử lại quanh ông, nói cho họ biết ông sẽ ra đi vào lúc trưa. Thắp
nhang trước ảnh mẹ và thầy cũ, ông viết một bài thơ:
Năm mươi sáu năm gắng sống tử tế
Đi trên con đường của thế gian này
Giờ mưa đã ngừng, mây đã hết
Trời trong xanh một mảnh trăng đầy.
Các đệ tử đứng quanh ông, tụng kinh, và Shoun ra đi khi kinh còn đang
tụng.
Shoun and His Mother
Shoun became a teacher of Soto Zen. When he was still a student his father
passed away, leaving him to care for his old mother.
Whenever Shoun went to a meditation hall he always took his mother with
him. Since she accompanied him, when he visited monasteries he could not
live with the monks. So he would build a little house and care for her
there. He would copy sutras, Buddhist verses, and in this manner receive a
few coins for food.
When Shoun bought fish for his mother, the people would scoff at him, for
a monk is not supposed to eat fish. But Shoun did not mind. His mother,
however, was hurt to see the others laugh at her son. Finally she told
Shoun: “I think I will become a nun. I can be a vegaterian too.”
She did, and they studied together.
Shoun was fond of music and was a master of the harp, which his mother
also played. On full-moon nights they used to play together.
One night a young lady passed by their house and heard music. Deeply
touched, she invited Shoun to visit her the next evening and play. He
accepted the invitation. A few days later he met the young lady on the
street and thanked her for her hospitality. Others laughed at him. He had
visited the house of a woman of the streets.
One day Shoun left for a distant temple to deliver a lecture. A few months
afterwards he returned home to find his mother dead. Friends had not known
where to reach him, so the funeral was then in progress.
Shoun walked up and hit the coffin with his staff. “Mother, your son has returned,” he said.
“I am glad to see you have returned, son,” he answered for his
mother.
“Yes, I am glad too,” Shoun responded. Then he announced to the
people about him: “The funeral ceremony is over. You may bury the body.”
When Shoun was old he knew his end was approaching. He asked his disciples
to gather around him in the morning, telling them he was going to pass on
at noon. Burning incense before the picture of his mother and his old
teacher, he wrote a poem:
For fifty-six years I lived as best I could,
Making my way in this world.
Now the rain has ended, the clouds are clearing,
The blue sky has a full moon.
His disciples gathered about him, reciting a sutra, and Shoun passed on
during the invocation.
Tham khảo:
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment