Header Ads

Thơ Tiểu Bình


Ta Mình

Bầu non phủi phấn hái thêm,
Vục gầu nước mát luộc lên cho mềm.
Nợ đời thanh đạm êm đềm,
Chồng chan vợ húp mẹ thầm hả hê.
Lao xao mâm bát đề huề,
Quả già thời để làm be trên giàn.
Đựng lưng rượu nhất nồng nàn,
Chén thù chén tạc ta nàng nhâm nhi.
Mình ơi, đời nghĩa là chi?
Bốn mùa hương lửa xuân thì đầy vơi...

Tiểu Bình

Giữa Nẻo Ngậm Ngùi

Không, không, ta chẳng nợ gì em,
Nhắm mắt còn chăng tiếng ru êm?
Mộng gì cơ?  Hố sầu oan nghiệt,
Nuốt chửng luôn giấc ngủ say mềm...

Nhếch môi cười cho rồi thân phận,
Ác nghiệp eo xèo ới tình nhân!
Tình nhân ơi giá đời ta trả,
Là ngậm ngùi nghiêng ngả trần hoàn.

Không không ta chả nợ gì đâu,
Em hả còn chăng bức thư nhầu?
Còn ư trầm tư nhoè nét bút,
Trầu tủi hẩm hiu với cau sầu.

Tình ơi, sao cố quên càng réo?
Buộc làm chi ray rứt càng đeo?
Hoá ra nợ nhà ngươi đang trả,
Là ngậm ngùi thắt nút tình nghèo.

Tiểu Bình



No comments

Powered by Blogger.