Ánh dương trần nhạt nhòa lối cũ,
Đăm đăm sầu thi phú ngừng tuôn,
Ngẩn ngơ dạo bước hiên buồn,
Chàng thơ nén chặt nguồn cơn quặn lòng.
“Còn chi nữa sắt - cầm bào ảnh,
“Người nỡ chia xa mảnh tình chung,
“Vội đi về chốn vô cùng,
“Bỏ ta lê gót hư không gác này.
Lầu cô quạnh lất lây trong nắng,
Tháng ngày qua ngả bóng đìu hiu,
Thoảng vang giữa cõi tịch liêu,
Vàng ươm cánh hạc kêu chiều thiết tha.
"Hạc ơi ời đưa ta về với,
"Tìm lại nàng vẹn nỗi hoài mong,
Vô biên chốn ấy trùng phùng,
Mái mòn ngói lệch chàng không tái hồi.
oOo
Mờ bóng hạc rời xa cõi tạm,
Mây thành trôi tản mạn cuối trời,
Xôn xao sóng dậy nghìn khơi,
Niềm riêng lữ thứ khôn nguôi tấc lòng.
Lầu vẫn hòa mình cùng năm tháng,
Gác còn đây rõi bóng tà dương,
Hỡi ơi xưa chốn dặm trường,
Cô liêu lắm nhẽ tiếc thương ngập hồn!
Lịm dần ráng hoàng hôn ảm đạm,
Tít mù cao đôi bạn khói sương,
Hán-Dương Anh-Vũ vấn vương,
Hình soi bóng nước trăm đường luyến quê.
Trùng khơi sóng tư bề trỗi dậy,
Xuyến xao hồn ước mấy thủa khuây,
Gác tiên suối nhạc bấy chầy,
Khát khao chốn cũ đong đầy âm ba.
Lữ khách ơi, biết là bào ảnh?
Gác vàng kia đối cảnh lòng đau
Tấc lòng vong quốc về đâu?
Ngoảnh đầu ngước lại
Thiên thâu vô thường!
Tiểu Bình
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment