Giờ Này Hằng Năm Nàng Thấy Ta
That Time Of Year Thou Mayst In Me BeholdThat time of year thou mayst in me behold When yellow leaves, or none, or few, do hang Upon those boughs which shake against the cold, Bare ruined choirs, where late the sweet birds sang. In me thou seest the twilight of such day As after sunset fadeth in the west; Which by and by black night doth take away, Death's second self, that seals up all in rest. In me thou seest the glowing of such fire, That on the ashes of his youth doth lie, As the death-bed whereon it must expire, Consumed with that which it was nourished by. This thou perceiv'st, which makes thy love more strong, To love that well which thou must leave ere long. William Shakespeare (1564-1616) |
Giờ Này Hằng Năm Nàng Thấy TaGiờ này hằng năm nàng thấy ta Khi cây xơ xác, gió lạnh qua Giáo đường bục cũ chim đua hót Nay đà hoang phế trụi trơ ra. Nàng thấy nơi ta bóng hoàng hôn Ngày đó phương Tây ngả sắc buồn Để dần phai lạt cùng đêm tối Yên giấc đời theo bóng tử thần. Nàng thấy nơi ta ánh lửa nồng Hấp hối trong tro tuổi thanh xuân Trên giường tử biệt than tàn lụi Lửa đó ngày xưa thổi than hồng. Nàng thấy chăng nàng những cảnh trên Khiến tình nàng mãnh liệt thêm lên Yêu ta hơn nhé! Yêu say đắm! Kìa bóng biệt ly đã kế bên. Tâm Minh Ngô Tằng Giao (chuyển ngữ) |
Post a Comment