Anh gởi qua mình hương hoa mai quế
Cuối vườn trà, mùa đến trổ nhiều bông
Nửa vầng trăng lưng chừng kinh Vĩnh Tế
Cá lội từng đàn, mình có nhớ không?
Anh gởi qua mình hương thơm bông bưởi…
Đường về Biên Hòa lẩn tránh cơn mưa
Chùm dâu Lái Thiêu ngọt môi thiếu nữ
Kỷ niệm bên nhau nói mấy cho vừa!
Anh gởi qua mình miếng thơm Bến Lức
Một chút quà nghèo tình tự quê hương
Củ ấu Cần Thơ, gạo thơm Cần Đước
Cốm dẹp Vĩnh Bình, kẹo chuối Trung Lương.
Chiều nao tan trương nhìn nhau bở ngỡ
Con đường Nguyễn Du râm mát bóng me
Sài Gòn đài trang vùng trời thương nhớ
Ngày xanh ơi! Ve phượng thắm nắng hè.
Anh gởi qua mình quê hương nhuộm đỏ
Từ giặc tràn vào khốn khổ, điêu linh…
Bản Giốc, Hoàng Sa, Trường Sa… ta đó
Tàu cộng gian manh… lấn chiếm nước mình.
Anh gởi qua mình nỗi đau ruột thắt
Ngu dân đảng trị, tuổi trẻ loạn cuồng…
Giết người, cướp của, đảo chao… giăng mắc
Thế sự, lòng người điên đảo thiện lương!
Mình có biết không? Thân anh tan tác…
Mười bảy năm ròng chuyển mấy trại giam?
Vườn Đào, Hàm Tân, Chí Hòa, Việt Bắc…
Đọa đày này sao có ở trần gian?
Anh những tưởng ở chín từng địa ngục
Bao quanh chực chờ ác quỉ, ma vương...
Như có oán thù từ muôn kiếp trước
Thân thể tả tơi… tâm trí kiên cường.
Anh gởi qua mình tấm lòng son sắt
Cùng nỗi nhớ thương tha thiết chân thành
Dù cho chết chập chờn trước mắt
Nợ nước, tình nhà… rực sáng tim anh!
Mình nhớ nhắc con trau dồi kiến thức
Gương tốt làm người, dân đất quê Nam
Chánh thể Cộng Hòa tự do, hạnh phúc…
Đắn đo, suy nghĩ… Trước chuyện sắp làm.
Hỏi thế gian nhà tù nào vĩ đại?
Những nước Cộng Sản, nhà tù Việt Nam
Dã tâm, độc tài, tham ô… tàn hại
Máu sử khắc ghi… những việc Cộng làm!
Dân bị kẹp kềm đọa đày khổ ải…
Nhưng vẫn giữ lòng bền sắt tươi son
Mình nhắn dùm anh: “... Tình người ở lại
Thương nhớ người đi… mong đợi mỏi mòn...”
Dư Thị Diễm Buồn
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment