viết câu thơ lên giấy
tưởng rất quen nhưng không dễ
chữ nghĩa bỏ đi kêu mãi không trở về
hững hờ, không bao giờ trọn đủ, lê thê
mực vẽ lên tranh
tưởng rất quen nhưng nguệch ngoạc khó nhìn
chân dung biến dạng, nghĩ hoài không ra
hình hài trông khác lạ đóng khung giữa bốn thanh gỗ
nhạc phóng ra trên đàn
bao nhiêu cũng lạc, hát hoài không nhịp điệu
nghe xong phát chán
tiếng kêu leng keng như phèng la
chính từ đó là những phiêu lưu
đi qua nỗi khổ, niềm vui
thất vọng, hy vọng, tràn đầy rồi trống vắng
bi hài kịch nhân sinh méo mó
soi gương chẳng nhận ra mình
thôi đành cười lấp liếm
khề khà như một chấp nhận trẻ con
bước vào chiều thu đỡ buồn.
thy an
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Post a Comment