Ngày Mùa Hạ 2020...
soi thủng tấm màn che đôi mắt thấy chút lửa bập bùng thật xa lửa
mặt trời hay lửa mặt trăng thúc giục ta trải rộng niềm vui ngày
hay đêm không quan trọng hoa nở trên những cánh đồng và dòng
sông vẫn chảy qua rừng núi người sống và người chết nằm yên cạnh
đá chưa nói hết lời ngày mùa hạ yêu thương trổ bông…
ánh sáng chủ nhật rực rỡ trên khu vườn nhặt chùm hoa trắng nụ cười
nở trên vòm cây bàn tay nâng niu cành lá ngón tay gầy và xanh những
đam mê hiện rõ cùng những lời vô danh với chim và nắng có ai nghe
tiếng kêu của những chậu sành nghiêng đổ ngày mưa ngày gió những
kỷ niệm dài ra rồi ngắn lại như bài thơ nhớ quê hương cạnh sách vở có
đọc cũng bằng thừa ngày mùa hạ tâm trí miên man
cơn mưa thật nhẹ đi qua thành phố những chiếc xe cứu thương chở người
bệnh dịch có người đang nghẹt thở nhưng được cứu, không chết thảm
vì cơ duyên sống trên đất nước phú cường kẻ nhởn nhơ ngoài đường
không thích đeo mặt nạ tự do dân chủ hỗn mang, nhân danh đủ thứ nhâm
nhi ly cà phê của thói quen hững hờ ngày hè nóng lửa trì nặng đôi
chân, mồ hôi trên trán tôi thấy em bé sinh ra đời với đôi mắt thật
đẹp như ước mơ của những người còn mang một tấm lòng ngày mùa hạ
trái tim như hát
thời đại nào vàng son đang cạn kiệt lẻ loi giọt mưa rơi trên áo não
nùng dung nhan của thiên thần nằm im cô độc thánh thiện pha trộn bạo
lực đất trời gục đầu và tâm hồn thiếu chút tâm linh lang thang đầu
phố đâu đâu cũng rác người thơ bay lên núi, thơ chìm xuống biển tay
cầm lá bùa, chân leo lên dốc chợt nghe thấm thía mấy lời nói phù
sinh ngày mùa hạ chẳng quên lời yêu dấu …
thy an hạ 2020
|
Âm Vang Từ Biển
mây xanh vờn trên đầu biển ấm với khúc ca ngư phủ trở về từ đại dương văng
vẳng bên tai những âm vang duyên hải lùng bùng bãi cát vàng xin trả
lại mặt trời những lộng ngôn và bạo lực mùa hè những thân người phơi
đen nhìn nhau không chớp mắt chẳng có gì để nói lăn qua lăn
lại mời mọc ánh nắng thiêu đốt thịt da dang tay, banh chân khát
vọng ngóc lên rồi chìm xuống theo cơn gió đổ về từ biển mùa hè thèm một
ái ân không định rõ mơn man trái tim với dục tính nhẹ nhàng nỗi buồn
nhân sinh như sóng xa đổ về chiếc lưng còng gánh nợ bao nhiêu kiếp thú
vật và hải âu kêu vang trong lòng tư tưởng biếng lười vô cảm ngất
ngư trôi vào mông lung âm vang lùng bùng người ở đâu, ta ở
đâu…
thy an (Đặc San Lâm Viên)
|
Post a Comment