Tôi Lại Khóc
Tôi lại khóc trước tang thương đổ nát!
Chuyện xứ người sao thắt thẻo
đoạn trường?
Nhớ ngày nào giặc chiếm, bỏ quê hương
Bằng ghe nhỏ,
vượt trùng dương hung hiểm.
Ôi hãi hùng trên hành trình vượt tuyến
Sấm sét, mưa tuôn, bão tố dập
dồn..
Trời thét gào như đảo ngược càn khôn
Đáy biển thẳm dễ dàng
thành huyệt mộ.
Đi liều chết, ở trùng trùng đau khổ
Nhưng ra
đi còn hy vọng mong manh
Sau gian nguy sẽ tìm được đất lành
Còn
bám nước, còn sinh linh đồ thán.
Ở xứ người vẫn nhớ về cố quán
Tôi
đã sinh trên miền đất an bình
Trên dãy giang sơn anh kiệt địa linh
Được
dưỡng dục lớn khôn bằng nhân ái.
Thời Cộng Hòa nhờ kỹ, nông,
thương mại
Tạo ấm no khắp tầng lớp nhân dân
Đem tài hoa đua lập
nghiệp tiến thân
Mở lối rộng văn minh cho cuộc sống.
Phố thị
khang trang, nhà cao cửa rộng
Chịu khó làm ăn, đời sống hài hòa
Trường
lớp mở mang, vang tiếng âu ca
Sau gặt hái, nhà nông chăm hoa quả...
Bước
chân xuống tàu, cố quên tất cả!
Ngày qua ngày dồn dập cuộc mưu sinh
Trên
xứ người dù được hưởng thanh bình
Vẫn cảm thấy tâm hồn sao lạc lõng!
Bọn
khủng bố bỗng dưng gây biến động
Mã Nhật Tân làm se thắt tim tôi!
Tết
Mậu Thân! Thương Huế thuở xa xôi
Dân vô tội vạn người cam thảm sát.
Trên
xứ lạ, ôi niềm riêng dào dạt
Và hận lòng càng chất ngất dâng cao
Ơn
tiền nhân từng xây dựng kiếp nào
Bằng yêu mến, bằng chở che đùm bọc.
Nhớ đất mẹ, thương cội nguồn gia tộc
Khóc cho người gặp hoạn nạn tai
ương
Khóc cho anh trên đất mẹ vùi xương
Khóc cho tôi thắt lòng xa
cố quốc.
Dư Thị Diễm Buồn
Tưởng niệm Ngày 11, tháng 9 năm 2001
Hai tòa lầu ở New York bị khủng bố
Post a Comment