Những Trang Sử Việt U Ám
1. Tôi sẽ không ngạc nhiên chút gì
Nếu 20, 30 năm nữa
Việt Nam trở thành thuộc địa của Tàu
Với lá cờ đỏ một sao
Treo dưới lá cờ Tàu cộng
Và một ngôi sao trong đó
Là cho chủng tộc Việt Nam.
2. Bạn có biết không:
Đất đai nước Việt giờ đang sang lại dần dần
Qua hình thức cho Tàu cộng thuê bảy mươi năm.
Chỉ cần vài ba thế hệ
Là người Tàu mọc gốc, mọc rễ,
Sinh con đẻ cái
Khắp quê hương nổi lên như nấm những khu phố “chợ lớn”
Với những con đường, trường học, nhà thương
Đều treo bảng hiệu tiếng Trung.
Một quốc gia khác trong một quốc gia.
Và người Việt trở thành người khách lạ
Ngay trong lòng đất Mẹ thân thương !
3. Bạn cũng đừng lấy làm kinh ngạc
Nếu một mai tiếng Tàu trở thành quốc ngữ
Cho dù lối viết tượng hình của họ cổ lỗ sĩ, lạc hậu
Khó học hơn tiếng Việt cả trăm lần
Đấy là công lao của Bộ Giáo Dục Việt Nam
Tôi không biết trong đầu họ
chứa những thứ gì nữa !
Khi đưa ra dự án cải cách của phó giáo sư tiến sĩ Bùi Hiền
Sau đây là một
dòng thơ truyện Kiều viết theo kiểu đó:
"Căm năm cow kõi wười
ta,”
Cho dù là đứa trẻ mới mười hai, mười ba
Chỉ nhìn thoáng qua
Cũng thấy là dị hợm và ngu ngốc !
Sao nỡ đem tiếng Việt đang tốt lành làm cho què quặt !
Để gò ép theo lối viết pinyin.
Hẳn họ Bùi tôn thờ Tàu cộng như tổ tiên
Mà
quên đi mình là dân Lạc Việt.
Ôi! Kẻ này vong bản, mặt dầy hơn tấm thớt
Vẫn nhơn nhơn tự đắc nghe người người mắng chửi
Còn nói là “tôi thấy vui vui”.
Một người không biết tự trọng không
đáng nhắc tới
Tôi nêu ra vì thấy kỳ lạ Bộ Giáo Dục Việt Nam
Khi nhìn lối viết dốt nát và dơ bẩn như ruồi nhặng
Còn không mau mau vứt vào sọt rác
Lại đem ra trưng bày bao ngày tháng
Ôi Bộ Giáo Dục Việt Nam nếu là như thế
Thì những văn bằng do họ phát
Bạn tự hỏi xem: Liệu có bao nhiêu giá trị chăng ?
4. Năm xưa, tôi nghe kể
rằng:
Cuối tháng tư năm 75
Khi bộ đội miền Bắc vào “giải phóng” miền Nam
Để cứu vớt người dân thoát khỏi bọn Mỹ ngụy tham tàn
Họ đã sững sờ, bàng hoàng
Trước cảnh phồn hoa đô hội
Của Sài Gòn, Hòn Ngọc Viễn Đông !
Ôi! Bao nhiêu
năm dài kháng chiến
Vì lý tưởng hão huyền !
Để rồi mộng tưởng vỡ tan !
Những lời Đảng nói có phải chỉ là giả dối ?
Vì miền Nam nào có đói nghèo chi
!
5. Những năm tháng đó nhiều sự việc điên rồ, quái dị
Biết bao nhiêu điều
bị gắn nhãn hiệu đồi trụy
Bạn đừng để tóc dài,
đừng nghe nhạc vàng,
đừng ăn mặc diện sang…
Khi ra đường phải coi chừng bộ đội, côn an
Họ sẽ rất
đường hoàng lột đi trang sức,
và cắt tóc dài của bạn thành đầu húi cua.
Bao sách vở, tiểu thuyết đều bị tịch thu, đem đốt
Vì chúng là sản phẩm đồi
trụy của miền Nam
Tiếng Việt bị sửa nghe khá buồn cười, kỳ cục
Nhà bảo sinh đổi thành “xưởng đẻ”
“máy bay lên thẳng” thay thế trực thăng
Nữ quân nhân gọi là “lính gái”
Còn rất nhiều những cụm từ quê mùa, thoái hóa
Và nhiều điều thay đổi quái lạ
Nhưng người dân ai lại dám kêu ca
Vì sợ bị gắn trên đầu chiếc mũ “Thành Phần Phản Động”
Thì nhà tù sẽ trở thành chỗ ở
Hay bị đưa đi những vùng kinh tế mới
Hay những trại cải tạo chốn đèo heo hút gió nơi biên giới,
Làm tù nhân lao động không lương
Với mỗi bữa ăn chỉ cho lót dạ
“Cho chúng
bay ăn no, để chúng bay phản động hay sao.”
6. Sau những ngày “giải phóng miền Nam”
Là những trại giam khổng lồ mở ra chào đón
Những quân nhân miền Nam sa cơ thất thế
Bị nhốt vào những trại tù cải tạo
biết bao năm
Còn những nhà báo, nhà thơ, nghệ sĩ, nhà văn
Kẻ thì vào tù, ra
khám,
Kẻ bị cấm đoán hành nghề
Đều trở thành những người khốn khổ.
Ngay
đến thi hào họ Vũ
Cũng bị bắt giam vào nhà khám Chí Hòa
Để rồi khi gần chết
mới được thả về nhà
Để chờ chết.
Vì không chịu làm thơ ca ngợi Bác và Đảng
Như nhà thơ Xuân
Diệu hay là Tố Hữu
Ôi ! Những tên bồi bút, kể ra cũng là tài hoa
Nhưng đã bán mất lương tâm cho Đảng.
7. Trong trang sử “Cải Cách Ruộng Đất” đầy bi thảm
Tôi thấy
những hình ảnh vô cùng man rợ
Người người bị chôn sống xuống đất chỉ chừa ra cái cổ
Dưới nắng trưa hè muốn
cháy cả thịt da
Rồi những máy cầy cho chạy ngang qua !!!
Những ngày tháng lo sợ, hoang mang, kinh hoàng
Con đấu tố cha, anh đấu tố
em, vợ đấu tố chồng !!!
Luân thường đạo lý hỏi có còn không
Đấy là do Đảng hô hào và sách động
Giết hại hơn mấy trăm ngàn đồng bào miền Bắc
Ôi! Một trang sử đau thương,
đẫm máu, hãi hùng !
Có những nhà thơ được Đảng tôn vinh, ca ngợi
Phát cho giải thưởng văn
chương
Là những tên khát máu điên cuồng
Đây lời nhà thơ đồ tể Xuân Diệu:
“Thắp đuốc cho sáng đình làng đêm nay
Lôi cổ bọn nó ra đây
Bắt quỳ gục xuống, đọa đày chết thôi”
Đây lời nhà thơ đồ tể Tố Hữu:
“Giết, giết nữa bàn tay không phút nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
Cho đảng bền lâu cùng rập bước chung lòng
Thờ Mao chủ tịch, thờ Sít-ta-lin… bất diệt”
Ôi! Thảm họa man rợ “Cải Cách Ruộng Đất”
Biết ai gánh trách nhiệm đây
Chương trình này vốn do Đảng và Hồ Chí Minh
đưa ra
Được thực hành sau khi xin phép bố Tàu và mẹ Nga
Dân chúng hãi hùng, triệu người than oán
Lãnh tụ họ Hồ rốt cuộc cũng đứng ra
Nói lời xin lỗi với người dân
Nhưng máu hàng trăm ngàn người đã đỏ tràn mặt
đất
Bao nỗi oan khiên dâng ngút tận trời xanh
Ôi! Đôi bàn tay của nhà lãnh đạo cộng sản
Có phải là đã nhuộm đầy máu hôi tanh !
Chỉ vì Đảng học theo bố Tàu cộng và Mẹ Nga sô
Bắt chước “Cải Cách Văn Hóa” của họ Mao
Đã làm chết đói gần ba chục triệu người dân
Và vị lãnh tụ đồ tể Stalin
Đã hại chết hơn 20 triệu người sau khi lên cầm quyền
Nếu đem xác người gom
lại
Không biết chất đầy biết bao nhiêu ngọn núi ,
và máu người chảy đầy bao nhiêu dòng sông !
8. Trở lại trang sử Việt
sau khi miền Nam bị "giải phóng
"
Nhà nhà lo sợ,
Lấy tượng Phật và tranh ảnh tổ tiên xuống
Đem hình Hồ và Stalin để lên bàn thờ
Để khi cán bộ bất chợt vào thăm hỏi
Sẽ cho rằng mình là kẻ dễ dạy và “ngoan
đạo”
Đạo của Hồ, Đạo của Stalin !
Ôi! Thế giới đảo điên !
Khi những kẻ,
tay nhuộm đầy máu
Của đồng bào vô tội bị chết oan
Lại được tôn thờ, thay
hình Phật, Chúa !
Nơi trường học, những chương trình nhồi sọ
Dạy thiếu nhi tôn thờ Marx và
Stalin
Đây lời thơ Tố Hữu, từng làm phó thủ tướng và bí thư Đảng:
“Yêu biết mấy
nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Sta-lin !
…
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười”
Là loại thơ gì đây thiệt
không hiểu nữa
Nghe đầy mùi nịnh bợ, giả dối, thối tha
Stalin, tên lãnh tụ đồ tể
nước Nga
Tay dính đầy máu hàng chục triệu người vô tội
Mà Đảng cộng lại dạy thiếu nhi ca ngợi
Phải thương hơn cả mẹ và cha
Ôi !
Thiệt là nực cười và xót xa
Hỡi dòng giống con Rồng, cháu Tiên !
Sao quên đi những anh hùng nước Việt
Lại đi tôn thờ người ngoại quốc Stalin !
9. Ngẫm lại cũng không lấy gì làm quái lạ
Khi chúng ta nghe chuyện xót xa này:
Trường Chinh,
Chủ tịch quốc hội năm 60 tới năm 81
Chủ tịch nước Việt năm 81 tới năm 87
Đã từng đấu tố cha mẹ ông ta cho đến chết
Trong chương trình Cải Cách Ruộng Đất,
Một chương trình man rợ từ năm 1953 tới 1956.
Đây những lời hắn nói với mẹ hắn ở nơi đấu tố:
“Tao với mi không mẹ không con mà chỉ là kẻ thù giai cấp của nhau.
Tao có phận sự tiêu diệt mi mà mi thì sẽ nhất định chống lại”.
Bà mẹ cắn lưỡi tự sát nhưng không chết.
Sau, lại nhảy xuống giếng tự vận.
10. Khi những nhà lãnh đạo bộ giáo dục, văn hóa
Là những nhà thơ đồ tể khát máu
Và chủ tịch quốc hội từng hại chết mẹ cha
Thì dưới chế độ đó
Người dân làm sao mà không khiếp sợ.
Sợ nói, sợ làm điều gì không hợp ý Đảng
Thì bị gán cho là kẻ làm phản !
Kinh tế miền Nam suy xụp
Biết bao gia đình đói khổ
Vì bố quân nhân, công chức đi tù mãi không về
Nhiều nhà báo, nhà văn, nhà thơ, nghệ sĩ và công chức
Nếu may mắn không bị bắt đi trại cải tạo
Thì bị cấm hành nghề
Hàng triệu người thất nghiệp
Sống lây lất từng ngày
Sống hôm nay không biết đến ngày mai !
Nhiều gia đình bị ép đi vùng Kinh Tế
Mới
Khai khẩn những vùng đất hoang
nơi chốn đèo heo hút gió
hay vùng biên giới xa xôi !
11. Sau vài ba năm dưới chế độ mới
Dân chúng không còn chịu nổi nữa
Năm 78, 79, hơn nửa triệu người vượt biên
Cho tới đầu thập niên 90 mới hết
Gần 800 ngàn người thoát đến bờ Tự Do
Hẳn là nhiều hơn phân nửa chết ngoài biển cả
Vùi thây trong bụng cá !!!
Họ ra đi trên những chiếc tàu đánh cá không bao lớn
Và trên những chiếc thuyền nhỏ chỉ chứa khoảng 5,7 người
Thật nhỏ nhoi trước sóng gió đại dương !
Họ ra đi, lìa bỏ gia đình, quê hương
lìa xa người yêu,
lìa xa bố mẹ, anh em,
Để đi tìm TỰ DO và HẠNH PHÚC .
Nếu tàu họ may mắn thoát khỏi cuồng phong, bão tố
Tàu có thể bị hư, lênh đênh trên biển biết bao ngày…
Thiếu thức ăn, nước uống, người thì sinh bệnh,
Hay xui xẻo gặp bọn hải tặc Thái Lan !
Đàn bà bị hãm hiếp, bắt đi, nam thì bị giết !
Ngay cả khi may mắn đến bờ biển nước tự do
Nhiều khi không được phép cho vào cập bến.
Thế giới tự do dù có lòng thương
xót
Cứu vớt dân Việt vượt biên họ gọi là Thuyền Nhân
Nhưng sự giúp đỡ chẳng thể vô giới hạn
Vì những trại tỵ nạn đã quá
đông người !
Thế đủ thấy chế độ cộng sản là tàn bạo
Khiến hàng triệu người liều chết vượt biển tìm Tự Do
Những lý thuyết “tài
sản là của chung” chỉ là hư ảo
Vì thiên đường cộng sản
được xây trên bao triệu xác người !!!
12. Quay nhanh dòng thời gian đến tháng tư năm 2016
Vài trăm tấn cá chết, phơi xác trên những bờ biển miền Trung
Dọc theo Hà Tĩnh, Thừa Thiên, Quảng Trị, Quảng Bình
Vì xưởng thép Formosa của Đài Loan
Thải chất độc bừa bãi và bất hợp pháp
Qua những đường tháo nước vào trong lòng biển.
Hãng Formosa ban đầu mặt dầy từ chối trách nhiệm
Về sau cũng gượng gạo nhận lỗi
Khi hàng ngàn người Việt biểu tình trong nước
Trên mạng và khắp nơi trên thế giới.
Người dân Việt đeo biểu ngữ yêu cầu bảo vệ môi sinh
Và chờ mong chánh phủ cho công đạo.
Nhưng hãng thép Formosa thật là khốn nạn !
Họ đề nghị bồi thường 500 triệu đô la
Giá như thảm trạng này xảy ra
Ở các nước Âu, Mỹ
Sự bồi thường ắt phải gấp trăm lần
Nhưng chánh phủ Việt Nam mau chóng gật
đầu chấp nhận
Có phải chăng rất là ngu xuẩn ?
Nhưng chuyện đời lắm nỗi đắng cay !
Nước
Việt khốn khổ vì tệ nạn tham nhũng xưa nay !
Với những dân biểu tình, ai
hung hăng lớn tiếng chống đối
Thì được cho vào tù nằm,
Có người bị án tới 20 năm.
13. Đạo Phật bây giờ trong thời mạt pháp
Nhà sư quốc doanh nhan nhản khắp nơi
Ngày mặc cà sa vào chùa giảng Pháp
Tối đội tóc giả vào quán bia ôm
Đấy những nhà sư làm việc cho nhà
nước
Công việc mà thôi !
Phật pháp chỉ ở trên môi !
14. Nước Việt bây giờ
Những nhà lãnh đạo
Thường hay bày ra
Những công trình xây dựng khổng lồ
Những tượng đài tốn hàng ngàn tỷ
Trong khi dân chúng nhiều nơi
Hãy còn đói khổ !
Những công trình này
Hẳn không ít tiền chảy vào túi riêng
của những vị quan nhà nước cầm quyền.
15. Sài Gòn bây giờ, đã khác xưa xa
Dù nam hay nữ, trẻ hay già
Đều thích nhậu nhẹt,
Tụ họp bè bạn la cà
Nơi quán ăn, quán rượu, nghe ca hát.
Vui chơi hưởng thụ sống qua ngày.
Nam nữ ham mê đá bóng, theo đuổi thời trang.
Nhiều cô xinh đẹp ăn mặc hở hang
Nhong nhong ngoài phố
Là chuyện vui mắt
Không cần bắt bớ như xưa.
Thuần phong mỹ tục là cái chi chi !
Lý tưởng giúp nước, yêu dân bỏ đi
Vui chơi, tiền bạc là trên hết
Đất nước cho dù có mất vào tay Tàu cộng sản
Dân tộc có bị đồng hóa
Thì cũng là chuyện của thế hệ sau
Tự do ngôn luận là cái chi đâu
Muốn nói điều chi thì nói
miễn sao không ngược ý Đảng.
16. Nước Việt bây giờ
Tương lai u ám
Nhiều chuyện đau lòng,
Chướng tai, gai mắt
Nói sao cho hết
Thôi, thơ cũng đã dài
Xin chào tạm biệt.
Người Việt Tha Hương
8/31/2020
Download (PDF):
https://drive.google.com/file/
Post a Comment