Dòng Thời Gian
Thời gian qua bao thăng trầm hưng phế
Con đường xưa lồi lõm đá chông
chênh
Nắng ban mai trải lụa cỏ nhung mềm
Gió từng đợt gợn bồng
bềnh sóng mạ
Hàng me keo bên dốc cầu Mang Cá
Bờ mẫu ngoằn
ngoèo đưa đến Miễu Đôi
Tàn thùy dương rũ bóng chiếc băng ngồi
Những
dòng chữ đã nhạt nhòa dấu khắc
Chòm bông gạo rủ rê bầy chim sắt
Đầm hoa sen nước trong vắt gợn rong
Trời xanh lơ lác đác cụm mây hồng
Cá ăn móng, nước phẳng gương vỡ
vụn
Lá so đũa gió đùa tua tủa rụng
Bóng trúc che chòi tranh nhỏ tiêu sơ
Ngồi
đan tre, người luống tuổi thẩn thờ
Nhìn khách viếng
"Bà tìm ai?" Ông hỏi?
"...Dạ thưa ông tôi muốn tìm Thanh Thoại
Người bạn xưa, khác lớp,
chung trường
Xếp bút nghiêng, anh trấn giữ biên cương
Tin tức
bặt từ khi tôi xa xứ ..."
Thanh tre rơi khỏi tay ông nắm giữ
Thoáng ngỡ ngàng nhớ lại thuở xa
xôi
Mắt đăm chiêu, lòng xúc cảm bồi hồi
Mi chớp nhẹ, ông vội vàng
quay mặt
Lời ngập ngừng, giọng run buồn hiu hắt:
"... Bà là ai, tìm Thọai có việc chi ?
Ảnh đi xa, muốn nhắn gởi lời
gì ?
Tôi có thể đưa tin dùm bà được..."
"... Nhắn dùm Thoại, thời gian không trở ngược
Giữ lời xưa, có kẻ
vẫn đợi chờ
Vẫn nhớ hoài, những mộng đẹp mùa thơ
Bao người đã
trở về như ước nguyện...
Non sông nay ngập đau thương ác hiểm
Họ trở về với tấc dạ sắt son...
Nợ núi sông vẫn bền giữ vuông tròn
Giữ suối ngọt ân tình thời niên thiếu... "
Ông mỉm nhẹ nụ cười:
"... Tôi đã hiểu!
Người ra đi, người ở lại như nhau
Lịch sử dù
trong giông tố ba đào
Còn sáng những tấm lòng như nhật nguyệt..."
Khách giã từ, bóng dần xa biền biệt
Ngọn gió trong lành lồng lộng thổi
qua
Hoàng hôn buông, mây trắng mỏng la đà
Niềm tin yêu trong tim
ông bừng sống!
Dư Thị Diễm Buồn
(Đặc San Lâm Viên)
Post a Comment