Thơ Tuệ Nga: Ánh Mắt - Vườn Nắng Hạnh Đào
Vườn Nắng Hạnh Đào Người về đốt nến làm Thơ Gói tròn hệ lụy nửa tờ hoa tiên Từ dòng sông ấy cô miên Sớm nghe Chim hót an nhiên mở ngày Bao nhiêu Vui, Khổ kiếp này Thả ra Biển Gió đón ngày Nắng Vui, Đâu đây tiếng trẻ thơ cười Đâu đây dịu ngọt Ý Đời Ca Dao ... Tiếng Chuông hòa Mõ lên cao Nắng Trong Vườn Sớm Hạnh Đào Tươi Sương ... Tuệ Nga |
Ánh Mắt Đôi mắt thời gian kéo sụp rồi Mây chiều bảng lảng nước bèo trôi Hoa Vàng năm trước còn nguyên dáng Người mới qua năm đã khác rồi ! Tôi dọn cho tôi một Nụ Cười Cười Quên, Cười Xả, hết Buồn, Vui ! Giữa đời nôn nả ! Lòng An Tịnh, Cười nhé, nhủ mình Cười thật Tươi ... Có thật đời tươi như nụ cười Có, Không cũng vậy kiếp con người ! Trăm năm cát bụi dòng hưng phế Là Lãi, Là Quên, Cười cứ Cười ... Tươi thắm Nụ Cười mỗi sớm mai Hoàng hôn thôi tiễn khép song ngoài Phòng Văn nắng trải hương trà ngát Trong tách Trà thấp thoáng bóng ai ! Hỡi bóng của ta Bóng với Hình Theo ta lận đận kiếp phù sinh ... Thấy gì ảo ảnh vòng đai chặt Là những mù sương những khúc quanh ! Trong khúc quanh mình tự hỏi mình Mưa tràn thế hệ lắm điêu linh! Thoáng trong đáy tách trà như hiện Ánh Mắt Từ Bi Xóa Bất Bình ... Tuệ Nga |
Post a Comment