Thơ Hồ Thụy Mỹ Hạnh
Những Hàng Cây Đợi NắngThoáng một chút gì trong trí nhớĐà Lạt chiều nay vàng nắng hanh hao Em bước về trên phố xôn xao Mà cũng vô cùng thầm lặng Những hàng cây đợi nắng Trên xứ sở có nhiều mưa Không gian đón gió giao mùa Tạm biệt mùa thu Đà Lạt cười trong nắng Em bước về phố chiều chợt vắng Thương thầm giọt mưa bay Thương thầm hàng cây Thương cả trời Đà Lạt Còn những thương yêu khác Em giấu vội vào tim! Se sắt một nỗi nhớ im lìm… Hồ Thụy Mỹ Hạnh (Đặc San Lâm Viên) | Tình KhúcEm nghe thương biết mấy khoảng trời nàyCơn gió thoảng vờn bên hoa cỏ dại Trời xanh hơn đón mùa thu trở lại Hàng thông già trầm mặc khuất trong sương Mưa bay về làm sợi tóc vấn vương Một chút lạnh, một chút hờn vô cớ Nụ cười ai vu vơ làm em nhớ Một buổi chiều Đà Lạt chìm trong mưa Em lại tìm về với ngày xưa Một góc quán không còn anh ở đó Một con đường chỉ còn nghe tiếng gió Một tình yêu đã xa khỏi tầm tay Bởi chẳng quên nên lòng vẫn tràn đầy Tha thiết nhớ kỷ niệm dù đã mất Như cổ tích đang giữa dòng đời thật Chuyện của mình cũng huyền thoại thế thôi. Hồ Thụy Mỹ Hạnh (Đặc San Lâm Viên) |
Post a Comment