Nỗi Buồn Chứa Đầy Phức Tạp
kêu hai tiếng hòa bình làm tim đau nhói
từ lâu không nghe loại âm thanh này
vì tâm trí bị giam sau bức tường dày kín
có ai đến sau lưng đâm thêm nhát dao
không cứng, không mềm, nhưng thật đau
vết đau làm máu chảy
máu khô nhanh như mưa mùa đông rơi bên thềm
gạo lúa không đủ nuôi bầy ngựa ký ức
rong ruổi bao năm vẫn chưa kiệt lực
bờm ngựa đẹp hơn tóc rối
gió thổi bên rừng nghe xôn xao
nỗi buồn chứa đầy những phức tạp
mong chút lửa trên ngọn đồi ghi dấu sử thi
nhiều khi trong bất tận miếu đền nấc tiếng
nhớ tráng sĩ năm xưa ôm kiếm rỉ buồn buồn
như hạt bụi ven đường nằm trên rơm rạ
tiếng nói cười chung quanh khi lạ khi quen
con đường góc phố đã quá nhiều dị dạng
tìm mãi không ra buổi cụng ly hào sảng năm nào
ừ về đó đi qua khu chợ nhỏ
ngôi nhà màu xanh với khung cửa mọc rêu
còn chút gì đó vấn vương đời mệt lả
cất tiếng kêu như con chim đen ngã quỵ chân tường.
thy an
(Đặc San Lâm Viên)
Post a Comment