Lý Lan Hương - Annabel Lee
Annabel LeeIt was many and many a year ago,In a kingdom by the sea, That a maiden there lived whom you may know By the name of Annabel Lee; And this maiden she lived with no other thought Than to love and be loved by me. She was a child and I was a child, In this kingdom by the sea, But we loved with a love that was more than love - I and my Annabel Lee - With a love that the wingèd seraphs of Heaven Coveted her and me. And this was the reason that, long ago, In this kingdom by the sea, A wind blew out of a cloud by night Chilling my Annabel Lee; So that her high-born kinsmen came And bore her away from me, To shut her up in a sepulchre In this kingdom by the sea. The angels, not half so happy in Heaven, Went envying her and me: - Yes! that was the reason (as all men know, In this kingdom by the sea) That the wind came out of the cloud chilling And killing my Annabel Lee. But our love it was stronger by far than the love Of those who were older than we - Of many far wiser than we - And neither the angels in Heaven above Nor the demons down under the sea Can ever dissever my soul from the soul Of the beautiful Annabel Lee:- For the moon never beams without bringing me dreams Of the beautiful Annabel Lee; And the stars never rise but I feel the bright eyes Of the beautiful Annabel Lee: And so all the night-tide, I lie down by the side Of my darling, my darling, my life and my bride In her sepulchre there by the sea - In her tomb by the side of the sea. Edgar Allan Poe (1809-1849) | Lý Lan HươngXa xưa, từ thuở xa xưa,Trong vương quốc nọ bên bờ đại dương Có nàng thiếu nữ dễ thương Đời gọi là Lý Lan Hương diễm kiều; Trời sinh nàng chỉ để yêu Để lòng ta sóng tình reo vỡ bờ. Nàng cùng ta tuổi ngây thơ, Đều trong vương quốc bên bờ đại dương, Nhưng ta và Lý Lan Hương Yêu đương chất ngất, luyến thương dạt dào, Mối tình vằng vặc trời cao Thiên thần thượng giới ước ao, ghen thầm. Thế nên tai họa tới gần, Một đêm vương quốc gió gầm khắp nơi Mây giông vần vũ đầy trời Lạnh căm nàng đã lìa đời thảm thê; Bà con thân quyến đổ về Đưa nàng chôn cất, chia lìa lứa đôi, Mộ lăng khuất lấp nàng rồi, U sầu vương quốc, bùi ngùi đại dương. Thiên thần bất hạnh Thiên Đường Ghen cùng ta, giận cả nàng! Chao ơi! Thế là đổ ập thiên tai Hồng nhan bạc mệnh chuyện đời mãi ghi. Mây kia tuôn gió làm chi Để cho băng giá chia ly đường trần. Tình đôi ta đẹp vô ngần Vượt xa khỏi đám thế nhân thường tình. Dù thiên thần chốn Thiên Đình, Dù cho quỷ dữ dập dình biển sâu Há phân ly chúng ta đâu Hồn ta mãi mãi bền lâu bên nàng. Mộng tình theo ánh trăng vàng Đưa ta về Lý Lan Hương thuở nào. Giữa trời vắng bóng ngàn sao Rực lên ánh mắt ngọt ngào người xưa: Suốt đêm nằm cạnh sóng ru Bên người yêu dấu, dáng cô dâu hiền, Trùng dương tấu khúc triền miên Tình ca bất tận vẳng bên mộ nàng. Tâm Minh Ngô Tằng Giao chuyển ngữ. |
Post a Comment