Header Ads

Đêm Nhớ Trăng Sông Trà


Bao nhiêu năm rồi thương nhớ Trà giang,
Dòng sông tuổi thơ, dòng sông tuổi vàng.
Mây nước lao xao soi nghiêng bóng núi,
Mùa thu gọi ngàn, mùa thu mênh mang.

Nhớ bước chân ai một thời áo lụa,
Hoa nắng đong đưa trên cánh phượng tàn.
Ta chạy hụt chân về vùng kỷ niệm,
Thấy nụ cười em trong bóng chiều hoang.

Ta chạy theo em về miền Cổ Lũy
Khan cổ gọi em suốt cả đêm trường.
Gọi đến Thu Xà, gọi qua Sơn Tịnh
Sông của lòng ta, ơi mãi nhớ thương.

Nhớ những mùa hoa, nắng nhạt lưa thưa,
Mùa của tình yêu, nhớ mấy cho vừa.
Rồi giữa mùa xuân, ai gây oan nghiệt
Trăng nước đau buồn, thương tiếc ngày xưa.

Tóc đã bạc phai, mấy mùa trăng nước,
Từng sợi buồn tênh theo nỗi mong chờ.
Còn lại bên em khung trời kỷ niệm,
Và còn riêng ta nửa mảnh hồn thơ.

Trăng sông Trà, soi nghiêng mờ đỉnh núi.
Bóng thuyền trôi, chết lặng giữa giang hà.
Đêm nguyệt cầm vang điệu nhạc thu ca.
Vọng tiếng hát ngàn xa theo gió thổi.

Đêm yên lặng nhạt nhòa chìm bóng tối,
Sương lạnh đầy khuất nẻo ánh sao đêm
Trăng trên sông như một dải lụa mềm,
Hay mây trắng lênh đênh miền vô thức.

Thuyền ai trôi trên dòng sông rã mục.
Chở ta về tìm lại những ngày thơ,
Có rượu nồng thơm nức một chiều mơ,
Đã hiu hắt giữa bến bờ nghiệt ngã.

Giọt sầu nào tơi tả,
Rớt theo ánh trăng buồn.
Chìm vào cỏi mù sương,
Trên sông đời mộ khúc.
Như thuyền xưa rã mục,
Trôi từng mảnh hồn hoang.

Bao nhiêu năm rồi thương nhớ Trà giang
Ta tương tư em một thuở trăng vàng.
Mắt biếc đong đưa những chiều hoang dại
Áo lụa em về theo gió mùa sang.

Ta đang muộn phiền trên vùng sương trắng,
Lạnh buốt rừng hoang nhớ nắng quê nhà.
Nhớ tiếng sáo buồn trên dòng sông vắng,
Dòng sông êm đềm sáng những mùa hoa.

Bao nhiêu năm rồi thương nhớ Trà giang,
Rượu chưa mềm môi đã vỡ cung đàn.
Trăng sáng chơi vơi lung linh sóng nhạc,
Thu buồn rớt rụng - Thu buồn mênh mang.

Lê Tấn Dương
(Đặc San Lâm Viên)



Powered by Blogger.