Bác Thợ Rèn Trong Làng - The Village Blacksmith
The Village BlacksmithUnder a spreading chestnut-treeThe village smithy stands; The smith, a mighty man is he, With large and sinewy hands; And the muscles of his brawny arms Are strong as iron bands. His hair is crisp, and black, and long, His face is like the tan; His brow is wet with honest sweat, He earns whate'er he can, And looks the whole world in the face, For he owes not any man. Week in, week out, from morn till night, You can hear his bellows blow; You can hear him swing his heavy sledge, With measured beat and slow, Like a sexton ringing the village bell, When the evening sun is low. And children coming home from school Look in at the open door; They love to see the flaming forge, And hear the bellows roar, And catch the burning sparks that fly Like chaff from a threshing-floor. He goes on Sunday to the church, And sits among his boys; He hears the parson pray and preach, He hears his daughter's voice, Singing in the village choir, And it makes his heart rejoice. It sounds to him like her mother's voice, Singing in Paradise! He needs must think of her once more, How in the grave she lies; And with his hard, rough hand he wipes A tear out of his eyes. Toiling,---rejoicing,---sorrowing, Onward through life he goes; Each morning sees some task begin, Each evening sees it close; Something attempted, something done, Has earned a night's repose. Thanks, thanks to thee, my worthy friend, For the lesson thou hast taught! Thus at the flaming forge of life Our fortunes must be wrought; Thus on its sounding anvil shaped Each burning deed and thought. Henry Wadsworth Longfellow | Bác Thợ Rèn Trong LàngDưới cây hạt dẻ rộng tànCó lò rèn của ngôi làng nơi đây Thợ rèn một bác khỏe thay Bàn tay to lớn phô đầy đường gân Cánh tay bắp thịt to săn So cùng vành sắt mạnh gần ngang nhau. Tóc quăn, dài, phủ đen đầu Mặt như nâu sạm từ lâu lắm rồi Lông mày ướt đẫm mồ hôi Hiền lương kiếm sống đẹp đời cần lao Nhìn nhân thế, đầu ngẩng cao Bác không quỵ luỵ, nợ nào ai đâu. Ngày trôi, sáng tới đêm thâu Bạn nghe tiếng bễ thổi mau suốt ngày Bạn nghe tiếng búa nặng tay Bác vung chính xác trong đây nhịp nhàng Như người rung chiếc chuông làng Mỗi khi hiện ánh hôn hoàng chân mây. Học về lũ trẻ xúm ngay Tới khung cửa mở mê say ngóng nhìn Trong lò lửa đỏ hừng lên Và nghe tiếng bễ vang rền vui thay, Khua tay bắt tàn lửa bay Như sân đập lúa văng đầy trấu ra. Chúa nhật đi lễ nhà thờ Bác ngồi giữa lũ con và lặng thinh Im nghe tu sĩ cầu kinh Và nghe con gái của mình hát vang Trong ca đoàn của ngôi làng Khiến cho lòng bác rộn ràng niềm vui. Tưởng nghe mẹ nó vang lời Như là đang hát ở nơi Thiên Đình Bác băn khoăn về vợ mình Nằm sâu trong mộ hiện tình ra sao, Đưa tay thô nhám nhẹ lau Bác chùi giọt lệ ứa trào trên mi. Cần lao, vui thú, sầu bi Dòng đời của bác trôi đi nhịp nhàng Khởi làm từ sáng tinh sương Đến khi chiều tối bác thường ngưng tay Dở dang hay việc xong đây Bác đều hưởng giấc đêm này thảnh thơi. Cám ơn bạn khả kính ơi Bạn cho bài học dạy người quý sao Tựa lò đời lửa dâng cao Phận ta cần được đưa vào luyện tôi, Tựa trên đe của cuộc đời Hành vi, tư tưởng ta thời uốn mau. Tâm Minh Ngô Tằng Giao chuyển ngữ |
Post a Comment